Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2219: Bạn Của Ta




Khánh Trần cảm thấy càng ngày càng khó chịu với chốn huyên náo này, giống như hắn sinh ra đã không thích hợp ở đây, cũng không thích hợp bầu không khí dối trá nơi tất cả mọi người đều phải đeo những chiếc mặt nạ giả tạo.

Hắn lại đút điện thoại di động vào túi quần, nới lỏng cà vạt, đến bàn tiệc lấy một ít món ngọt.

Đúng lúc này, tất cả các thành viên thuộc bè cánh Khánh thị đều nhận được tin nhắn trong nhóm chat: 10 giờ sáng ngày mai, tổ chức hội nghị mở rộng của hội đồng quản trị, tiến hành bỏ phiếu đề án “Lựa chọn Khánh Trần làm chủ tịch hội đồng quản trị”.

Mới đầu khi nhận được tin tức này, mọi người đều không kịp xem, cho đến khi người đầu tiên lấy điện thoại ra, dần dần tất cả những người khác cũng lấy ra xem, sau đó đồng loạt nhìn về phía Khánh Trần với ánh mắt khác thường.

Chức vị chủ tịch hội đồng quản trị thật sự quá nhạy cảm, cuộc chiến tranh giành vị trí ảnh tử còn chưa kết thúc mà gia chủ đã muốn để cử Khánh Trần vào vị trí chủ tịch luôn ư?

Đại sảnh yến tiệc vốn đã yên tĩnh, ngay sau đó lại trở nên náo nhiệt, mà cuộc thảo luận của tất cả mọi người đều xoay quanh chủ đề nóng hổi duy nhất...Khánh Trần.

Khánh Kỵ nói như đang xem trò vui:

“Ngoại trừ quân đội, các nhân vật quyền quý của Khánh thị đều có mặt ở đây, giới chính trị có nghị sĩ quan trọng đến từ các khu vực bầu cử, họ là đại diện quản lý dự luật, giới kinh doanh có tổng giám đốc của các công ty trực thuộc Khánh thị, họ làm trùm ngành than đá, dầu mỏ, điện lực, hàng không, công nghiệp quân sự. Thật ra đây mới là nền tảng tạo nên Khánh thị, họ giống như các linh kiện liên kết với nhau, cung cấp động lực cho cỗ máy khổng lồ này.”

Khánh Kỵ nói tiếp:

“Nhưng các linh kiện trong cỗ máy này bắt đầu chiến đấu riêng, không hề phục vụ cho một ý chí cao nhất nào đó nữa, mà chỉ phục vụ cho ý chí của mình. Bánh xe có suy nghĩ của bánh xe, động cơ có ý tưởng của động cơ, bởi thế Khánh thị trở nên kém linh hoạt.”

“Vì sao gia chủ lại mặc kệ, chẳng phải đó là trách nhiệm của gia chủ sao?”

Khánh Trần nói:

“Việc gia chủ phải làm là thường xuyên bảo dưỡng linh kiện, để khiến chúng nghe lời hơn, dễ sử dụng hơn.”

Khánh Kỵ lắc đầu:

“Không, lão gia tử cảm thấy có những linh kiện đã hỏng rồi, cho nên hắn phải thay đổi vài linh kiện, thậm chí đổi cả động cơ. Trong quá trình này, linh kiện quan trọng nhất chính là động cơ, trước kia tìm mãi không thấy động cơ mới, nếu thay đổi linh kiện mới bừa bãi thì khả năng cao sẽ xuất hiện vấn đề không phù hợp với động cơ mới, khí đó lại càng rắc rối hơn, cho nên chỉ khi nào động cơ mới xuất hiện thì thay đổi linh kiện có tác dụng.”

Khánh Trần đã hiểu:

“Ta là động cơ?”

“Không, ngươi xác định sai vị trí của mình rồi.”

Khánh Kỵ lắc đầu:

“Hội Phụ Huynh mới là động cơ mới, còn ngươi, là người điều khiển chiếc máy này.”

“Vậy trong bữa tiệc này, ai là người sắp bị đổi đi?”

Khánh Trần hỏi.

Khánh Kỵ cười, trả lời:

“Kẻ nào không nghe lời thì sẽ bị thay đổi. Đương nhiên, họ vẫn chưa nhận ra quá trình này tàn khốc đến mức nào.”

Trong đại sảnh, mọi người trò chuyện với nhau, người nào người nấy cũng cất giấu tâm tư riêng, những đại lão như Khánh Khôn, Khánh Vũ, Khánh Vân không xuất hiện, người đại diện của họ liên tục truyền tin đi, muốn hỏi ông chủ nhà mình nên tỏ thái độ ra sao.

Thật ra bây giờ có nhiều người muốn ngã theo chiều gió.

Tuy người hay thay đổi lập trường không được hưởng lợi ích gì, nhưng những người gió chiều nào theo chiều ấy lại là những kẻ không dễ chết nhất trong cuộc chiến tranh giành quyền lực.

Nhiều chính khách lão luyện lõi đời không phải bởi vì họ có năng lực lợi hại đến mức nào, mà do họ biết bo bo giữ mình

Nhưng nếu tối nay họ không tỏ thái độ, ngày mai Khánh Trần nghiễm nhiên trở thành chủ tịch hội đồng quản trị, các phe phái khác cũng chẳng làm được gì nữa.

Đang lúc họ suy nghĩ nên bày tỏ lập trường như thế nào, ngoài phòng bỗng vang lên tiếng nói cười khoái trá:

“Ở đây náo nhiệt thế, mọi người chào đón bọn ta niềm nở quá!”

Dứt lời, cửa phòng tiệc lại bị người hầu câm mở ra, Jindai Kura mặc kariginu màu trắng đi vào trước, điệu bộ lớn tiếng tán thưởng của hắn khiến người ta có cảm giác giọng khách át giọng chủ.

Một quý công tử phương bắc còn lóa mắt hơn tất cả mọi người ở đây.

Jindai Kura nhìn về phía Khánh Trần, cười nói:

“Bạn của ta, sao sinh nhật mà lại không gọi ta đến thế?”

Khánh Trần cũng cười:

“Ta vừa mới biết hôm nay thôi, trước kia ta không có thói quen tổ chức sinh nhật.”

“Chà, thế ngươi thảm quá.”

Jindai Kura mỉm cười:

“Ngươi nên nhìn khung cảnh hoành tráng lúc ta ăn sinh nhật, phải gọi là chiêng trống vang trời, pháo hoa tưng bừng, không khí sôi động, người đông nghìn nghịt.”

Sự xuất hiện của Jindai Kura làm gián đoạn mạch suy nghĩ của nhiều người, họ nhìn về phía đó với vẻ nghi ngờ:

“Ba người này...hình như là người của tập đoàn Jindai mà.”