Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2218: Đúng Là Không Cần Thật




Một người hầu câm đi từ trên xe xuống, hắn gõ chữ trên màn hình tinh thể lỏng: Ông chủ bảo ta đến đón ba người này đến trang viên Ngân Hạnh, ngươi cho bọn họ qua đi.

Nói xong, người hầu câm còn xuất trình con dấu điện tử lưu trữ trong màn hình, kết nối với hệ thống xác minh ở cửa xuất nhập cảnh.

Sau khi xác nhận là người hầu câm thật, nhân viên lập tức cho đi.

Nhìn cảnh này, Jindai Kura cảm thấy tò mò:

“Ồ, hình như có người sớm đã biết chúng ta đến đây?”

Jindai Sore phân tích:

“Có lẽ là bị điều tra lúc còn trên đường.”

“Chắc vậy.”

Jindai Kura cười híp mắt, đi về phía ô tô:

“Để xem đối phương muốn đón chúng ta đến nơi nào, có khi sẽ tổ chức một bữa tiệc chào mừng nhiệt liệt và long trọng đấy.”

Nói xong, hắn dùng thủ ngữ với người hầu câm:

“Chúng ta đi đâu?”

Người hầu câm sửng sốt, hắn không ngờ người mình phải đón lại biết thủ ngữ, tức khắc rất có thiện cảm với vị khách này: Trang viên Ngân Hạnh, hôm nay là tiệc sinh nhật của thiếu gia nhà ta.

“Chà.”

Jindai Kura khen:

“Chúng ta đến đúng lúc ghê!”

Trong phòng tiệc, Khánh Trần từ chối tất cả rượu và thức ăn, hắn yên lặng quan sát xung quanh, trước khi hắn chủ động nói chuyện với người khác thì không một ai dám chủ động quấy rầy hắn.

Trong đại sảnh này chỉ có một người nhìn hắn với ánh mắt chứa chan tình cảm, khi hắn dõi mắt nhìn sang, đối phương còn lộ vẻ e thẹn.

Lý Khả Nhu!

Khánh Trần nhìn Lý Khả Nhu, trong lòng thầm cảm thấy không ổn, không phải Nhất lại làm gì hại hắn đấy chứ?! Bằng không tại sao Lý Khả Nhu lại bày ra vẻ mặt như thế kia.

Ngay sau đó, Lý Khả Nhu giơ ly champagne lên, nàng đi về phía hắn, dáng người thướt tha yểu điệu, thỏ thẻ:

“Ông chủ.”

Khánh Trần cau mày:

“Lý tiểu thư, trước đó chúng ta đã nói rõ ràng, hai ta sẽ không tiếp xúc với nhau nữa.”

Lý Khả Nhu cười nói:

“Ừ, ta hiểu mà, đây là nơi công cộng.”

Nói xong, cô gái đầy dã tâm này xoay người rời đi, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, dường như nàng không hề để tâm đến lời nói không mấy thân thiện của Khánh Trần.

Khánh Trần khó hiểu, rốt cuộc ngươi hiểu cái gì cơ?!

Trong đại sảnh ồn ào của bữa tiệc, Lý Khả Nhu và nhiều cô gái tuổi đương thì tụ lại bên nhau, họ giơ ly champagne, mỉm cười yêu kiều.

Sau đó, Lý Khả Nhu chốc chốc lại nhìn về phia Khánh Trần với tần suất hai, ba lần mỗi phút, trong ánh mắt tràn đầy sự vui mừng và tôn kính…

Khánh Trần nhớ đến lời Lý Khả Nhu vừa nói, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Hắn lấy điện thoại ra ngay trước mặt mọi người và nhắn tin cho Nhất:

“Có phải ngươi lại hại ta nữa rồi không? Cái cô Lý Khả Nhu kia là thế nào đấy hả?”

Nhất nhắn lại:

“Ngươi còn hỏi ta à? Rõ ràng đã hứa với ta còn hơn hai trăm cô gái nữa, kết quả chỉ có mình ngươi vui thôi, chuyện đã hứa mà lại không làm được!”

Khánh Trần chợt cảm thấy không ổn, khi Nhất bắt đầu nói sang chuyện khác tức là đối phương đã làm chuyện gì đó có lỗi với hắn:

“Ngươi đừng đánh trống lảng, ta đang nói với ngươi về Lý Khả Nhu, rốt cuộc ngươi nói gì với nàng?”

Giọng Nhất xìu xuống:

“Ta có nói gì đâu, chẳng qua là xoa dịu tâm trạng buồn bã của nàng, ta nói lúc xem mắt ngươi có nhiều chuyện không tiện nói, chỉ có thể lén lút trò chuyện...”

Khánh Trần đứng nghệt mặt ra hồi lâu, hắn gần như có thể tưởng tượng ra được Lý Khả Nhu sẽ liên tưởng thế nào thông qua ngữ cảnh ấy.

Mình đúng thật là...Thanh danh bị Nhất hủy hoại cả rồi.

Khánh Trần bắt đầu gõ chữ một cách điên cuồng, răn dạy Nhất một trận, Nhất tủi thân:

“Ngươi đã hứa với ca ca là không nổi giận với ta mà...”

Khánh Trần thở dài, đúng là tạo nghiệp mà:

“Nhưng ngươi làm thế sẽ gây ra nhiều hiểu lầm.”

“Được rồi, vậy để ta giải thích với họ.”

Nhất trả lời.

Trong bữa tiệc có vô số ánh mắt nồng nhiệt lặng lẽ lia về phía Khánh Trần, sau đó bị giác quan thứ sáu của cao thủ cấp A bắt giữ.

Khánh Kỵ đứng bên cạnh hắn nói một cách bình tĩnh:

“Chơi điện thoại trong yến tiệc không phải một biểu hiện của sự chín chắn.”

Khánh Trần không ngẩng đầu lên:

“Ta còn cần quan tâm đến ánh mắt của người khác à?”

Khánh Kỵ nghĩ:

“Hình như đúng là không cần thật.”

Nếu là con cháu khác của Khánh thị 18 tuổi tham gia yến hội nhất định sẽ cực kỳ chú ý hành vi cử chỉ của mình, sợ tạo ấn tượng xấu với người khác.

Lỡ như bị trưởng bối đánh giá là không trầm ổn thì tương lai sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng Khánh Trần lại khác, hắn không cần ai tán thành mình, nếu như nói hắn cũng là một thành viên của Khánh thị thì với thân phận thủ lĩnh của Hội Phụ Huynh và đội quân ảnh tử, người đứng đầu một thành phố, hắn đã là một trong những người lợi hại nhất trong các phe phái.

Cho dù hắn không phải là con của gia chủ, chắc chắn năm nay hắn cũng sẽ trở gia nhập hội đồng quản trị, trở thành thành viên hội đồng trẻ nhất của Khánh thị, địa vị ngang hàng với Khánh Khôn, Khánh Vũ.

Người khác không có ấn tượng tốt về hắn cũng chỉ có thể chịu đựng.