Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2220: Bạn Nhậu




Có người nhanh chóng lấy điện thoại ra tìm kiếm, sau khi xác định được thân phận của ba người Jindai Kura, họ ngạc nhiên phát hiện ba người này đều là thành viên cốt cán của Jindai, và cả ba đều là cao thủ cấp A.

Trong đó Jindai Unshuu còn quản lý Thần Bí Nghiệp Bộ ở thế giới ngoài, là một nhân vật nắm giữ thực quyền.

Tại sao ba người đột nhiên lại chạy đến Tây Nam?

Trong yến hội, vài người nhìn nhau, một người đàn ông trung niên đứng ra hỏi:

“Các ngươi nói các ngươi là bạn của Khánh Trần?”

Jindai mỉm cười quay sang nhìn đối phương:

“Ít nhất bản thân ta nghĩ vậy, về phần Khánh Trần nghĩ thế nào thì ta chưa từng hỏi hắn.”

Người đàn ông trung niên lớn tiếng nói:

“Hiện nay bộ đội bên ta vẫn đang chiến đấu với Jindai ở phía bắc, nếu ta nhớ không lầm thì trong cuộc chiến tháng trước bên ta có đến hơn 21 nghìn binh sĩ hy sinh. Vậy mà giờ ngươi lại làm bạn với người của Jindai sao Khánh Trần? Lẽ nào ngươi quên mối thù của Khánh Mục rồi ư?”

Lại có người rẽ đám đông tiến lên trước:

“Khánh Trần, ngươi làm bạn với Jindai à? Nếu vậy thì ngươi không có tư cách trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của Khánh thị.”

Jindai Kura cau mày nhìn Khánh Trần:

“Hình như ta đến không đúng lúc, nếu không bọn ta rời đi thôi.”

Jindai Kura là một người tiêu sái, hắn không thèm quan tâm việc mình bị người khác công kích trên địa bàn của Khánh thị, dù sao hắn cũng đã thoát ly tập đoàn Jindai.

Nhưng nếu sự xuất hiện của hắn ảnh hưởng đến sự nghiệp của Khánh Trần thì hắn sẽ thấy băn khoăn.

Jindai Unshuu và Jindai Sore yên lặng đứng bên cạnh, họ đau lòng cho Jindai Kura, rõ ràng bôn ba mấy nghìn dặm tới đây, vậy mà lại trở thành đối tượng công kích.

Theo lợi ích chính trị, điều Khánh Trần nên làm nhất ngay lúc này là vạch rõ giới hạn với Jindai Kura, suy cho cùng còn gì quan trọng hơn việc nắm giữ Khánh thị trong tay?

Nếu là họ thì chắc chắn họ sẽ lựa chọn như vậy, rốt cuộc Khánh Trần và Jindai Kura mới gặp mặt vài lần, đâu có thân thiết gì với nhau?

Tầm mắt của mọi người tập trung về phía Khánh Trần, đối phương hãy còn đang chọn bánh ngọt trên bàn tiệc.

Hắn kẹp một chiếc tiramisu vào trong đĩa, bung ly champagne lên, rồi đưa cả hai cho Jindai Kura:

“Các ngươi lặn lội đường sá xa xôi đến đây mà chưa kịp chiêu đãi cẩn thận, kết quả lại khiến các ngươi cuốn vào vòng phân tranh, thật là hổ thẹn. Jindai Unshuu, Jindai Sore, các ngươi cũng đừng khách sáo, muốn ăn gì thì lấy mà ăn, cứ tự nhiên như ở nhà.”

Mọi người trong đại sảnh sững sờ, họ không ngờ Khánh Trần lại bỏ ngoài tai những lời họ nói.

“Lẽ nào ngươi không giải thích quan hệ của ngươi với Jindai Kura à?”

“Giải thích?”

Khánh Trần quay sang nhìn đối phương một cách khó hiểu:

“Ta và Jindai Kura đúng là bạn mà, có gì cần phải giải thích?”

Jindai Kura cong khóe miệng, thật ra khi nãy hắn cũng hơi lo lắng…

Thậm chí hắn nghĩ, nếu Khánh Trần vạch rõ giới hạn với hắn thật cũng không sao, hắn có thể thông cảm cho đối phương. Nhưng về sau hắn sẽ không giúp đỡ Khánh Trần nữa, hắn sẽ cùng Unshuu, Sora vân du khắp nơi, không quan tâm chuyện thế gian nữa.

Ba cao thủ cấp A đồng hành, muốn đi đâu chẳng được?

Thế nhưng hắn không ngờ Khánh Trần lại đứng về phía hắn.

Jindai Kura cười nói:

“Thật ra ngươi có thể phủ nhận.”

Khánh Trần lắc đầu một cách nghiêm túc:

“Khi có người hỏi ta và ngươi có phải bạn không, hễ do dự dù chỉ một chút thì cũng không thể xem như bạn bè. Trên con đường này không có lựa chọn chiết trung nào cả, bạn là bạn, mà địch là địch. Hơn nữa ta nghĩ, ngươi quá ít bạn bè, nếu ta không thừa nhận thì chẳng phải ngươi thảm thương lắm sao?”

Jindai Kura cười mắng:

“Có mình ngươi cho là vậy thôi, bạn bè của ta trải rộng khắp thiên hạ đấy.”

“Đó đều là bạn nhậu, người có thể kề vai chiến đấu lại chẳng được mấy ai.”

Khánh Trần nói.

Trong bữa tiệc có nhiều người vui mừng ra mặt, chỉ cần Khánh Trần chịu thừa nhận Jindai Kura là bạn của mình, vậy thì họ có thể ép Khánh Trần từ bỏ việc tranh cử chức vị chủ tịch.

Rốt cuộc hiện nay Jindai là kẻ địch.

Nhưng họ chưa kịp lên tiếng thì Lý Khả Nhu mặc váy dạ hội màu đen đi đến trước mặt đám người kia và nói với giọng điệu lạnh lùng:

“Khi Khánh Trần là trưởng phòng của cơ quan tình báo PCA khu 1 đã lên kế hoạch bắt giữ 314 thành viên Jindai, sau đó để đổi Khánh Mục về hắn lại bị Jindai bắt đến căn cứ bí mật A02 ở phía bắc. Hắn phá hủy nơi đó, đồng thời nhận được huân chương Ngân Hạnh đại diện cho vinh dự tối cao của Khánh thị, được phong quân hàm thiếu tướng. Mà những kẻ chưa từng lên chiến trường như các ngươi lại chất vấn hắn cấu kết với tập đoàn Jindai, các ngươi không biết thân biết phận đến thế cơ à? Ở đây có ai từng lên chiến trường giết binh sĩ của Jindai, giơ tay lên cho ta xem nào.”

Khánh Trần ngớ ra nhìn cô gái này, hắn thật sự không ngờ lúc này Lý Khả Nhu lại dám đứng ra giúp hắn.

Khi đối phương nói sẽ coi việc trợ giúp hắn như sự nghiệp của mình, Khánh Trần chỉ cho rằng đó là lời nói lươn lẹo lúc “phỏng vấn” mà thôi, dù sao ai chẳng nói vài câu bùi tai khi phỏng vấn?