Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2206: Bác Gái




Cô gái trong hành lang cứ đi ba bước lại quay đầu lại, tò mò đánh giá Khánh Trần, như thể đang nhìn thứ gì đó hiếm có trên đời.

Khánh Trần đi theo bác gái vào nhà, đóng cửa lại.

Bác gái bưng bát cháo đậu xanh trở lại, thấy cửa phòng bị Khánh Trần đóng lại cũng không nói gì, chỉ tiếp tục đưa cháo đậu xanh cho Khánh Trần:

"Đây, ăn đi, đặc biệt để làm dịu cơn khát."

Khánh Trần mỉm cười:

"Cảm ơn bác gái Tông Vĩnh."

Đồng tử của bác gái đột nhiên co rút lại một lúc, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.

Nhưng khoảnh khắc đó vẫn bị Khánh Trần thu vào đáy mắt.

Vốn dĩ Khánh Trần chỉ định gạ hỏi xem sao, thật không ngờ lại gạ ra kết quả.

Bác gái đặt bát cháo đậu xanh lên bàn, cũng tìm một cái ghế ngồi xuống, cười nói:

"Cậu nhóc, ngươi đang nói cái gì vậy?"

Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói:

"Ta rất tò mò, tại sao hơn 10.000 vật thể mô phòng dưới lòng đất đều chết hết, còn ngươi là người duy nhất có thể leo ra từ bình chứa thủy tinh? Những người khác đều hóa thành một bộ xương khô, chỉ duy nhất ngươi có thể tiếp tục quấy phá thế giới? Bây giờ ta đã có thể chắc chắn rằng ngươi chính là người đã giết chết chị dâu của ta năm đó, Tông Thừa."

Đồng tử của bác gái lại co lại một chút.

Các biểu hiện vi mô của con người là không thể kiểm soát được, đặc biệt là khi nhận định thông tin nguy hiểm trong tiềm thức, sự co thắt đồng tử chính là bằng chứng tốt nhất.

Ngay cả Khánh Trần cũng không thể hoàn toàn kiểm soát cảm xúc của mình và kiểm soát những thay đổi tinh vi của đồng tử, trừ khi hắn sử dụng vật cấm kỵ ACE-005 Đại Phúc.

Khánh Trần biết tại sao Tông Thừa lại dựng lên một con rối ở đây, chỉ vì đối diện là nơi ở trước đây của Khánh Chuẩn, những người đến được đây đều là người hầu bị câm, Khánh Kỵ, hoặc gia chủ của Khánh thị?

Dù sao những người trở lại thăm ngôi nhà đối diện, không giàu sang cũng là người quyền quý, cho dù là tạo ra một con rối trong số những người hầu câm, thì lợi ích cũng là vô hạn.

Vì vậy, việc ở đây ôm cây đợi thỏ chính là lựa chọn tốt nhất của Tông Thừa.

Nếu đổi lại là Khánh Trần, hắn cũng sẽ lựa chọn làm như vậy.

Từ sau trận chiến với Jindai Senaka, Khánh Trần đã quen với việc sử dụng tư duy của kẻ thù, sau đó đặt mình vào trường hợp của chúng rồi suy nghĩ xem đâu mới là phương thức tối ưu nhất.

Cũng phải cảm ơn Jindai Senaka, trong khi kẻ thù ngày càng lớn mạnh, Khánh Trần cũng trưởng thành nhờ kinh nghiệm và những bài học.

Bác gái mỉm cười:

"Bất kể ngươi đang gài bẫy ta hay ngươi thực sự biết danh tính của ta, nếu ngươi có thể nói ra được những gì diễn ra dưới lòng đất, chứng tỏ ngươi đã thực sự ở đó và tìm thấy manh mối liên quan. Nhưng ta cũng có một điều tò mò, ta đã xé bảng tên rồi, vậy ngươi kiểm tra thông tin nhận dạng của ta như thế nào? Tất cả những thông tin liên quan đến ta đều đã bị đốt cháy, đĩa cứng nằm đó hàng trăm năm cũng không thể khôi phục được thông tin...Thật sự rất đáng kinh ngạc đấy."

Khánh Trần lắc đầu:

"Ngươi không cần biết ta đã tìm ra ngươi như thế nào, ngươi chỉ cần biết rằng ta nhất định sẽ tìm được từng con rối của ngươi, sau đó giết từng con một."

Bác gái cười lắc đầu:

"Ngươi có thể làm được không? Con rối của ta đã lên đến con số hàng triệu, làm sao ngươi có thể tìm được hết những con rối của ta?"

"Nói khoác làm gì."

Khánh Trần cười chế nhạo:

"Ngươi mà có hàng triệu con rối thì đã sớm thống nhất liên bang rồi, còn phải ở đây nói nhảm với ta? Ta đã bắt đầu điều tra ra ngươi, chẳng mấy chốc cũng sẽ tìm ra được hết con rối của ngươi."

Bác gái cười nói:

"Vậy thì thử xem."

"Chẳng phải ta đã giết hai con rối cấp A của ngươi rồi sao."

Khánh Trần cười đáp.

Hai người ngoài mặt cười nhưng trong không cười, không ai nói thật, chẳng qua chỉ là hai đối thủ gặp nhau lần đầu nên công kích lẫn nhau mà thôi.

Bác gái chỉ vào chính mình hỏi:

"Thế nhưng, làm sao ngươi phát hiện ra con rối này."

Khánh Trần lắc đầu:

"Đoán đại thôi."

Đôi khi Khánh Trần lại cảm thấy người chế tạo con rối này có vẻ không được thông minh cho lắm.

Đầu tiên, nói về cơ thể của Tông Thừa, trước khi phát triển, hắn đã liều lĩnh khiêu khích thần minh Nhâm Tiểu Túc, kết quả đã bị Lý Thần Đan chặt đầu.

Lại nói đến cơ thể sinh học của Tông Thừa, chưa phát triển hoàn toàn mà hắn đã chạy trốn rồi dùng một cái tên giả là Liễu Nguyệt, muốn khống chế tập đoàn quân của liên bang, và cả, chuỗi tài chính do Khánh thị điều tra ra cũng cho thấy đối phương phải mất hàng trăm năm mới dần nhận ra rằng hắn tính toán như vậy rất có thể sẽ xảy ra vấn đề.

Sau đó mới dần dần tìm cách lau chùi dấu vết của mình.

Nếu là Khánh Trần, đâu cần dùng đến hàng trăm năm? Hắn sẽ không bao giờ làm một điều dại dột như vậy ngay từ đầu.

Bây giờ hắn lấy một câu hỏi trên Zhihu làm ví dụ: Nếu ngươi có 100.000 binh lính trung thành trong tay, ngươi sẽ để họ làm gì? Cho họ vào xưởng điện tử vặn ốc kiếm tiền công.