Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2207: Bản Thể Mô Phỏng




Đây là một câu trả lời khôi hồi pha chút chế giễu, nhưng tên Tông Thừa này, CMN, hắn đã thực sự làm điều này trước đây! Hắn thực sự đã sử dụng những con rối để làm việc và kiếm tiền cho bản thân...

Thậm chí cả tiền trợ cấp thương mại của những người nghỉ hưu...

Quỳ luôn.

Vì vậy, Khánh Trần chỉ có thể nói rằng trong gen của cơ thể gốc tên Tông Thừa, chỉ số IQ quả thực có chút thiếu sót, so với huyết thống của tổ tiên Khánh thị, chênh lệch không phải chỉ là đôi chút thôi đâu.

Nếu không phải vì Tông Thừa sở hữu năng lực phi thường, nếu không phải có quá trình phát triển khốn khó hàng trăm năm của Tông Thừa, Khánh Trần không có lý do gì phải sợ hắn.

Nếu Khánh Trần sinh ra trong thời đại tác loạn của Liễu Nguyệt, hay thời đại của Nhâm Tiểu Túc, hắn đã chơi cho tên Tông Thừa này chết từ lâu, căn bản không để cho đối phương tiếp tục phát triển.

Bác gái nhìn Khánh Trần cười nói:

"Cho nên, ngươi cho rằng ta chỉ có một con rối trong tòa nhà này sao? Người cho rằng ta chỉ có chút chuẩn bị này sao? Dám đến tòa nhà này chính là sai lầm lớn nhất của ngươi."

Lúc này, bác gái lấy ra một cái điều khiển từ xa, nhẹ nhàng ấn xuống.

Cảnh tượng tòa nhà nổ tung như trong dự kiến không hề xảy ra, không có tiếng nổ oanh tạc, cũng không có sóng nhiệt, không có gì cả.

Khánh Trần cười nói:

"Ý ngươi là quả bom ngươi đặt trên tường chịu lực ở tầng 11 và tầng 24 sao? Ngươi thậm chí còn không có thói quen kiểm tra chất nổ do mình đặt mỗi ngày, còn học cách chơi mánh lại người khác?"

Tông Thừa cười nói:

"Thật không ngờ hai quả bom duy nhất trong tòa nhà lại bị ngươi phát hiện ra? Ghê đấy."

Khánh Trần hơi nheo mắt, tên khôi lỗi sư kiểm soát cơ thể của bác gái này dường như không quá bất ngờ về chuyện hai quả bom bị dở bỏ.

Vẻ mặt Tông Thừa không có chút gì gọi là thất vọng, thay vào đó hắn lại hỏi đầy hứng thú:

"Ta muốn biết, hai quả bom đó được giấu trong tường, hơn nữa con rối này mỗi đêm vào lúc 2 giờ sáng đều sẽ đi kiểm tra nguồn tín hiệu của quả bom. Vậy nên là ngươi đã lẻn vào cả hai nơi này lúc 2 giờ sáng, và sau đó phá chúng? Ngươi có thể lục soát toàn bộ tòa nhà vào thời gian đó sao, ngươi không thể nào làm được...cho nên, ngươi đã tìm ra hai quả bom này thế nào vậy, à ta hiểu rồi, chính là dị năng giả hệ lực trường đó đúng không, cô gái luôn ở bên cạnh ngươi đó."

Nơi đối phương cất giấu quả bom rất bí mật, ngay cả người hầu câm cũng chưa từng tìm thấy, dù sao cũng không thể để người hầu câm đi từ nhà này sang nhà khác lục tung tường chịu lực của người khác được.

Nhưng Khánh Trần thì khác, đêm qua bên cạnh hắn còn có một dị năng giả hệ lực trường.

Lực trường của quả bom và bộ thu tín hiệu gắn với bom, tất cả đều không thể thoát khỏi cảm ứng của Ương Ương.

Hơn nữa điều quan trọng nhất là Ương Ương không chỉ có thể cảm nhận được quả bom, mà còn cảm nhận được bác gái hàng xóm của bọn họ cũng là siêu phàm giả cấp C?

Nếu nghiêm túc mà nói, kỳ thực Tông Thừa không hề để lộ sơ hở nào, nhưng không may hắn lại gặp phải Ương Ương.

Vào lúc này, theo cảm nhận của Ương Ương, trong tòa nhà này không có những quả bom khác, cũng không có siêu phàm giả nào nữa.

Tuy nhiên, Khánh Trần vẫn có chút không yên tâm, vì Tông Thừa trước mặt hắn quá bình tĩnh, không giống như đang thất vọng sau khi kế hoạch thất bại hoàn toàn.

Tông Thừa nói tiếp:

"Đây đúng là chuyện mà ta đã sơ ý quên mất, rõ ràng các ngươi đã từng hợp tác để đánh chìm một chiếc phi thuyền loại A, sao ta có thể để lộ một manh mối quan trong như vậy được nhỉ. Xem ra, khả năng khơi mào một cuộc xung đột trực diện của ta vẫn còn thiếu sót lắm."

Nói xong, Tông Thừa ngẩng đầu cười với Khánh Trần:

"Ngại ghê, ta hơi ngốc, vả lại mặc dù việc cải tiến gen của công ty Hỏa Chủng có thể làm tăng tuổi thọ, nhưng nó đã lấy đi một phần trí thông minh của ta. Ta đã thay đổi qua mấy cơ thể, nhưng dù thay đổi như thế nào thì nó vẫn bị ảnh hưởng bởi trạng thái ban đầu, vì vậy rất nhiều chuyện ta buộc phải từ từ suy nghĩ. Cũng may năng lực của ta đã mang đến cho ta những cơ hội để tiếp tục thử và sai. Ta đã từng phạm nhiều sai lầm trong quá khứ, nhưng may mắn thay, chỉ cần ta giữ được mạng sống, ta luôn có thể tìm hiểu được chúng."

Lúc này, giọng điệu của Tông Vĩnh đặc biệt thẳng thắn.

Khánh Trần cau mày, Tông Thừa này không hề ngông cuồng như hắn tưởng tượng, đối phương khi gặp phải thất bại vẫn không ngừng tổng kết được và mất của chính mình?

Hơn nữa, cách phân tích vấn đề của đối phương trông giống như một trí tuệ nhân tạo mới bắt đầu tìm hiểu vậy.

Nếu quả thực như vậy, trong vòng hàng trăm năm qua, đối phương đã không ngừng tìm kiếm sơ hở đồng thời bù đắp cho chúng.

Không đúng.

Khánh Trần âm thầm bắt đầu tiến hành kiểm tra tâm lý lần nữa đối với khôi lỗi sư này, muốn thông qua những thông tin mà hắn mới có được để thử đắp nặn nên một hình tượng đầy đủ cho đối phương:

Bản thể mô phỏng này ban đầu rất ngu ngốc, cho dù tạo ra bao nhiêu con rối cũng không biết cách sử dụng.