Khánh Trần mở nó ra xem qua, có tổng cộng 1.201 tài khoản, trong đó thậm chí còn đánh dấu rõ ràng những điểm đáng ngờ, tài khoản tài chính đáng nghi đầu tiên truy đến mấy trăm năm trước, trong đó có hai người già không chút quan hệ máu mủ, 18 người trẻ tuổi không có quan hệ gì với nhau, hàng tháng, họ đều chuyển tiền lương và lương hưu của mình vào chung một tài khoản cùng lúc, hầu như ngay thời điểm những người này nhận được tiền, tất cả đều được chuyển vào tài khoản đáng ngờ này.
Điều này khiến Khánh Trần cảm thấy nghi ngờ, độ chi tiết của thông tin này hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng.
Kể từ lúc hắn đưa ra yêu cầu này với Khánh Kỵ cho đến nay cũng chỉ mới 24 giờ trôi qua, đối phương đã có thể chuẩn bị đầy đủ như vậy sao?
Phải biết rằng ngân hàng của Khánh thị đã có tuổi đời hàng trăm năm, từ trước đến nay có hàng tỷ tài khoản tồn tại, thông tin chuyển khoản, thông tin tiêu dùng cũng khổng lồ như cả dải ngân hà rộng lớn, cho dù hắn và Nhất cùng sắp xếp cũng không thể nào sắp xếp tốc độ như vậy được.
Cho nên chỉ có một khả năng duy nhất, thực ra Khánh thị đã bắt đầu truy tìm manh mối này từ sớm rồi, có người đã phát hiện trước sự tồn tại của người chế tạo con rối nên đã tiến hành một cuộc điều tra bí mật! Hơn nữa, người bên kia cũng chọn phương thức giống như hắn để tiến hành sàng lọc cơ bản và đơn giản nhất!
Khánh Trần tiếp tục lướt xuống bên dưới, 1.201 tài khoản này liên quan đến 390.000 người, và 390.000 người này về cơ bản đã bị chết chìm trong dòng sông dài của quá trình sinh, lão, bệnh, tử.
Càng về gần thời hiện đại, càng có ít tài khoản đáng ngờ, cho đến mấy chục năm gần đây vẫn chưa có tài khoản nào đáng ngờ tương tự.
Điều này cho thấy Tông Thừa đã ngày càng thận trọng hơn trong những năm này, và hắn đang không ngừng lấp đầy những sơ hở do sự non nớt của mình trong những năm đầu đời tạo nên.
Một người chế tạo con rối không ngừng lớn mạnh và phát triển như vậy thực sự hiếm có khó tìm.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, nội bộ Khánh thị cũng có người đang điều tra người chế tạo con rối này như hắn sao? Đó là ai?
Là gia chủ trên núi Ngân Hạnh sao.
Khánh Trần gửi lại một tin nhắn cho Khánh Kỵ:
"Các ngươi đã điều tra manh mối này lâu rồi đúng không?"
Khánh Trần trả lời:
"8 năm."
"Ai đã phát hiện ra người này."
Khánh Trần lại hỏi.
Khánh Kỵ:
"Nếu ngươi muốn biết thêm thì tự mình đến đến núi Ngân Hạnh và hỏi ông cụ đi.
Khánh Trần suy nghĩ chốc lát rồi hỏi:
"Hôm nay có kế hoạch gì vậy?"
Khánh Kỵ trả lời:
"Ta sẽ đón ngươi ở núi Ngân Hạnh vào buổi tối để tổ chức tiệc tối."
"Ta có thể không tham gia không?"
Khánh Trần hỏi.
Khánh Kỵ trực tiếp gọi điện thoại tới, người đối diện nói một cách bình tĩnh:
"Chỉ vì Trần Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ cùng đến nên bọn ta mới hủy bỏ toàn bộ buổi xem mắt sau đó của ngươi, kết quả các nàng ấy lên núi Ngân Hạnh từ sớm, gặp mặt ông cụ xong lại rời đi, các ngươi đến đây là để lừa gạt vật cấm kỵ đúng không. Giống như con trai những gia đình ở phàm trần, vì muốn lừa gạt tiền tiêu vặt mà đem các cô gái về nhà lừa lấy phong bao đỏ chứ gì?"
Khánh Trần:
Hả???
Trò đùa gì đây, khi hắn đang say giấc nồng đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy sao?
Dĩ Dĩ và Ương Ương thực sự đã cùng nhau đến gặp gia chủ Khánh thị?!
Dù Khánh Trần không muốn thừa nhận, nhưng xét ở một góc độ nào đó, hai người này cũng coi như đã gặp mặt phụ huynh rồi.
Khánh Trần hỏi:
"Còn có chuyện gì ta đáng lẽ phải biết nhưng vẫn chưa được biết không?"
Khánh Kỵ nói:
"Hết rồi."
"Gia chủ đã nói gì với họ?"
Khánh Trần hỏi.
"Ta không biết, chỉ là bữa sáng có thêm một bát cháo trắng, chứng tỏ tâm trạng rất vui."
Khánh Kỵ thờ ơ nói:
"Đến một cô gái ngươi còn không giữ được, xem ra sắp tới ngươi vẫn nên chấp nhận sự sắp xếp của bọn ta thì hơn. Đừng quên, đây là thỏa thuận của chúng ta."
Khánh Trần im lặng một lúc:
"?? Được rồi."
Vẫn còn sớm, hắn định đi ra ngoài để xem thành phố số 5 còn có những đặc điểm khác của thế giới biểu hay không, đó đều là những chi tiết nhỏ mà anh trai đặc biệt chuẩn bị cho hắn.
Tuy nhiên, khi vừa đi ra ngoài, Khánh Trần liền tình cờ gặp cô gái nhà bên tối qua và mẹ nàng ấy, cùng lúc mở cửa bước ra ngoài.
Cô gái vẫn đang nhỏ giọng nói:
"Mẹ tin ta đi, người đàn ông nhà hàng xóm thực sự có vấn đề, đêm qua hắn thực sự đã cho hai cô gái xinh đẹp tá túc qua đêm..."
Giọng nói đột ngột dừng lại, cô gái xấu hổ nhìn Khánh Trần.
Khánh Trần mỉm cười lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đó là điện thoại mà hôm qua hắn đã mang đi sửa ở cửa hàng điện thoại di động, cười nói với bác gái:
"Bác gái, điện thoại đã sửa xong rồi."
"A, cám ơn con nhiều, buổi sáng ta vừa nấu cháo đậu xanh, để ta mang cho ngươi một bát."
Bác gái vỗ vỗ vai con gái:
"Ngươi mau đi học đi. Tiểu Khánh à, đi vào với ta nào, cháo đậu xanh nấu với đường phèn của ta rất ngon."