Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2204: Có Tật Giật Mình




Tần Dĩ Dĩ cũng nói:

"Ta thay mặt Hỏa Đường ủng hộ ngươi!"

Cứ nói mãi, hai cô gái đã uống quá chén, say khướt rồi bắt đầu nói nhảm.

Hai người họ đi đứng loạng choạng trên sân thượng, có thể rơi xuống bên dưới bất cứ lúc nào.

Khánh Trần chẳng biết làm sao, chỉ có thể mỗi người một bên đưa bọn họ trở về phòng, ném lên giường, đóng cửa cẩn thận.

Cửa vừa đóng lại, hai cô gái mở mắt ra cùng lúc, trong bóng tối, hai người bình tĩnh nhìn nhau một lúc lâu, đồng thời lấy điện thoại di động ra rồi nhắn tin cho nhau?

Dù sao thì thính lực của Khánh Trần cũng quá nhạy, dù các nàng có cố gắng đè thấp giọng đến thế nào Khánh Trần cũng có thể nghe rõ mồn một.

Cả hai im lặng cầm điện thoại, từng dòng tin nhắn được gõ trong âm thầm, trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt.

Thỉnh thoảng, hai người họ còn giao tiếp ánh mắt với nhau, rồi lại tiếp tục cúi đầu ôm điện thoại.

Trận chiến này kéo dài đến bốn giờ sáng, lúc này hai người mới bỏ điện thoại di động xuống, chen chúc trên giường ngủ thiếp đi.

Trong đêm khuya thanh vắng, Tần Dĩ Dĩ lại mở mắt ra, nàng cẩn thận dùng bông gòn bịt chặt lỗ tai lại, tất cả âm thanh liên quan đến nàng đều bị vật cấm kỵ ACE-105 Yểm Nhĩ Đạo Linh chặn lại.

Âm thanh giống như bị một con quái vật vô danh nuốt chửng trong bóng tối, tiếng cọ xát của quần áo, tiếng cọ xát của chăn ga gối đệm và tiếng bật của lò xo trên nệm đều biến mất.

Nàng lặng lẽ đứng dậy, mặc bộ đồ ngủ mới mua của mình rồi lặng lẽ bước đến phòng khách, muốn ngồi cạnh Khánh Trần và xem dáng vẻ lúc hắn ngủ như thế nào.

Tuy nhiên, đúng lúc này, nàng lại nghe thấy tiếng sột soạt, quay đầu lại nhìn thì bất ngờ phát hiện trên giường đã không còn bóng dáng của Ương Ương nữa.

Trong căn phòng cũng không hề thấy bóng dáng của Ương Ương đâu.

Ngay sau đó, Tần Dĩ Dĩ nghe thấy âm thanh từ chỗ trống bên cạnh, Ương Ương trầm giọng nói:

"Ngươi muốn đi đâu? Giỏi lắm, đã thỏa thuận với nhau cả rồi nhưng giờ ngươi lại muốn nuốt lời?"

Vừa nói, Ương Ương vừa gỡ bông gòn trên tai trái ra.

Tần Dĩ Dĩ giật mình:

"Ôi, CMN ngươi đừng hù dọa như vậy được không!"

"Ta nghĩ là ngươi có tật giật mình thì có."

Lúc này, Ương Ương bỏ hai tay che mắt xuống, bóng dáng nàng bất ngờ lộ ra trong bóng tối.

Vật cấm kỵ gia truyền mà nàng vừa có được này chưa gì đã bị hai người sử dụng rồi, một người có thể cách âm, người kia có thể ẩn thân, đáng tiếc là không được dùng đúng chỗ.

Tần Dĩ Dĩ cười nói:

"Ta đi vệ sinh."

"Ừm ừm."

Ương Ương cười nói:

"Cùng đi nha, đeo bông gòn lên đi, đừng đánh thức Khánh Trần, khó khăn làm hắn mới có vài ngày để nghỉ ngơi."

Hai người vui vẻ bước vào nhà vệ sinh, Tần Dĩ Dĩ nắm lấy tay của Ương Ương, trông hai người giống như những chị em thân thiết thật sự.

Lúc này, Tần Dĩ Dĩ phát hiện khi nàng nắm tay Ương Ương, tất cả âm thanh mà Ương Ương phát ra cũng đều biến mất.

Đếm ngược 16:00:00.

Tám giờ sáng, Khánh Trần cuối cùng cũng được một đêm ngon giấc.

Khi tỉnh lại, hắn không hề nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì, mà trên bàn uống trà lại có hai tờ giấy đặt cạnh nhau.

Hai cô gái rời đi mà không nói lời từ biệt, thay vì tiếp tục chiến đấu, các nàng lại chọn cùng lúc rời đi.

Không khí vẫn còn lưu lại hương thơm cơ thể của Dĩ Dĩ và Ương Ương, như hương vị thuần khiết của mùi sữa và hoa loa kèn trộn lẫn lại.

Khánh Trần cầm lấy mẩu giấy mà họ để lại, tờ đầu tiên là của Ương Ương: Ta sẽ trở lại khu dân cư hoang dã, có khả năng tập đoàn quân Trần thị sẽ tìm đến đây, nơi đó không thể không có ta.

Tờ thứ hai là của Dĩ Dĩ để lại: Ta sẽ quay lại Hỏa Đường, mọi người đã trốn ở Tuyết Sơn phía tây nam rồi, ta phải đi gặp họ.

Dòng ghi chú của hai người đều rất súc tích, không có một câu nào vô nghĩa.

Như thể họ đã giao hẹn với nhau cùng rời khỏi chiến trường này, sau đó ai nấy đều đi thực hiện sứ mệnh của mình.

Mọi chuyện chờ khi mục tiêu của tất cả hoàn thành xong rồi mới bàn tiếp.

Chỉ là, có vẻ như Dĩ Dĩ có hơi bất cẩn, vì Ương Ương vẫn ngồi với Khánh Trần ở thế giới biểu, và cả hai chỉ vừa mới đến chân dốc phía bắc của đỉnh Everest.

16 giờ nữa, nàng và Khánh Trần sẽ cùng quay trở lại thế giới biểu.

Ương Ương rời đi rồi, nhưng không hẳn là hoàn toàn rời đi.

Tần Dĩ Dĩ không hề biết chuyện này, cho nên bị một Ương Ương nhỏ bé chơi cho một vố đau đớn.

Về đầu óc, Ương Ương có vẻ nhỉnh hơn một chút.

Khánh Trần nhặt hai mảnh giấy và đốt hết, tuy nhiên khi hắn đốt giấy của Tần Dĩ Dĩ, dường như có một ít bột gì đó còn vương trên giấy.

Đốt xong, hắn thấy bóng ảo của Tần Dĩ Dĩ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ôm chặt lấy Khánh Trần.

Sau đó, ánh sáng trắng đó mới tan đi.

Được lắm, lòng dạ của mấy người cộng lại cũng lên đến 800 cái, không ai kém ai.

Khánh Trần lại liếc nhìn đồng hồ, rồi nhìn vào điện thoại, nơi đó đã có một tin nhắn được gửi đến từ Khánh Kỵ.

Sau khi sắp xếp xong đã gửi cho ngươi rồi, hãy kiểm tra. Các tập tin phải được bảo mật nghiêm ngặt, không được để rò rỉ.