Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2198: Kế Hoạch Cuộc Đời




Nhưng bởi thế hai cô gái mới bắt đầu lo Khánh Trần quyết định ngay, họ lo người Khánh Trần lựa chọn không phải là mình.

Hai người không nắm chắc.

Bỗng nhiên Ương Ương khen Tần Dĩ Dĩ:

“Đây mới là người của Hỏa Đường chúng ta, dám yêu dám hận, thẳng thắn bộc trực, có lẽ đó là nguyên nhân thần linh của Hỏa Đường yêu mến ngươi. Thích là thích, không thích là không thích, không có việc gì phải che giấu cả. Ngươi xem cái người bên cạnh chúng ta lại này, chẳng được như thế, ngượng ngùng xoắn xít chỉ biết Makka Pakka.”

Khánh Trần:

“...Cũng bình thường ha ha ha ha.”

Ương Ương nhìn hắn, cười híp mắt và hỏi:

“Ngươi cảm thấy ta với Tần Dĩ Dĩ ai xinh hơn?”

Khánh Trần xoay người đi ra ngoài:

“Ta ra ngoài xem thời tiết thế nào.”

Nhưng hắn chưa kịp quay đi đã bị Ương Ương kéo lại, nàng nũng nịu:

“Ca ca, ngươi còn chưa xem mắt xong với các cô gái trong quán cà phê này đâu, sao lại đi thế được? Ca ca, ngươi cảm thấy ta và Dĩ Dĩ làm đồng nghiệp tình thương mến thương được không?”

Khánh Trần chưa lên tiếng thì nàng đã lườm hắn:

“Nghĩ hay lắm! Được rồi, bây giờ không làm khó ngươi nữa, hôm nay còn có chuyện thú vị hơn cơ, đi xem mắt tiếp thôi!”

Cô nàng tinh nghịch này nắm cổ tay Khánh Trần rồi lại cầm cổ tay Tần Dĩ Dĩ kéo đến bàn khác.

Bầu không khí gượng gạo, buốt giá khi nãy bỗng chốc tan rã.

Tuy không khí căng thẳng bên họ đã dịu đi nhưng cô gái ở bàn tiếp theo vô cùng bối rối.

Nàng bị gọi đến xem mắt, nhưng nàng không hiểu tại sao Khánh Trần đến tham gia buổi xem mắt này lại còn dẫn theo hai cô gái khác:

“Ngài là Khánh Trần à.”

Toàn thân Khánh Trần cứng ngắc, hắn đứng tại chỗ, gật đầu đáp lại:

“Là ta.”

Cô gái nhìn về phía Ương Ương và Dĩ Dĩ:

“Hai người này là...tỷ tỷ và muội muội của ngài?”

Ương Ương lắc đầu cười:

“Không phải, là tiền bối của ngươi, hai bọn ta vừa mới xem mắt với hắn xong, ngay trong tiệm cà phê này. Bây giờ chúng ta tư vấn giúp hắn, để xem có cô gái nào hợp với hắn không.”

Cô gái ngây ra như phỗng.

Ương Ương hỏi:

“Trình độ học vấn của ngươi thế nào?”

Khí thế của cô gái xẹp xuống:

“Cấp ba?”

Ương Ương tặc lưỡi:

“Không lợi hại như Lý Khả Nhu, gia thế thì sao?”

Cô gái trả lời một cách cẩn thận:

“Cha ta là nghị sĩ của thành phố số 5, có quan hệ thân thiết với Khánh thị.”

“Người trong nhà định gả con gái để mở rộng quan hệ à.”

Ương Ương gật đầu:

“Xem ra buổi xem mắt này dành riêng cho những người có thân phận, có gia thế, ta và Dĩ Dĩ xuất hiện ở đây không phù hợp lắm...Khánh Trần, ta nghe nói ngươi phải xem mắt với hơn hai trăm người nữa, vậy ngươi dứt khoát hốt hết đi, đến lúc đó cả Tây Nam đều thuộc về ngươi. Ngươi đừng sợ, ta và Dĩ Dĩ giúp ngươi quản lý họ.”

Khánh Trần không nói gì, bây giờ nói gì cũng không ổn…

Nàng kéo Khánh Trần đến chỗ ngồi, còn mình và Tần Dĩ Dĩ ở bên cạnh thì thầm to nhỏ:

“Ngươi thấy cô gái này thế nào?”

Tần Dĩ Dĩ trả lời thành thật:

“Không xứng với Khánh Trần.”

“Thế thì còn lãng phí thời gian làm gì, người tiếp theo!”

Ương Ương lai lôi Khánh Trần và Tần Dĩ Dĩ đi vô cùng dứt khoát.

Chỉ để lại mình cô gái kia ngẩn ngơ ngồi tại chỗ.

“Ngươi tên gì?”

“Lưu Sủng.”

Cô gái trả lời.

“Người trong gia đình làm nghề gì?”

“Cha là lính thông tin quân hàm trung tá trong tập đoàn quân...”

Cô gái nói.

“Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Năm nay 19.”

Nàng tiếp tục trả lời.

“Lên kế hoạch cho cuộc đời mình chưa?”

“Am hiểu cái gì?”

“Ước mơ của ngươi là gì?”

“Bọn ta đã nắm rõ được tình hình của ngươi, trở về đợi thông báo nhé, nếu có tin tức gì bọn ta sẽ nhắn tin cho ngươi.”

Tần Dĩ Dĩ nói với vẻ nghiêm túc.

Rõ ràng là đi xem mắt thế mà lại bị Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ biến thành một buổi phỏng vấn, chỉ thiếu điều hỏi người ta về “mức lương và đãi ngộ mong muốn”.

Cô gái ngồi ở bàn này thấp thỏm bất an, mà Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ ở phía đối diện nghiêm túc dùng ứng dụng ghi chú trên điện thoại ghi chép lại thông tin của đối phương.

Vừa mới bắt đầu xem mắt, Khánh Trần ngồi còn hai người họ đứng bên cạnh.

Về sau hai người thấy Khánh Trần cứ ngồi im ỉm, dứt khoát ngồi xuống hỏi thăm và để Khánh Trần đứng một bên.

Khánh Trần biết, không phải là Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ muốn giúp mình xem mắt, hiển nhiên họ muốn bắt tay hợp tác giải quyết hết kẻ địch bên ngoài trước đã...

Sau khi loại bỏ đối thủ, Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ còn cùng quay sang hỏi:

“Ca ca, bọn ta từ chối nhiều đối tượng xem mắt giúp ngươi như thế ngươi sẽ không giận đấy chứ.”

Khánh Trần vội đáp:

“Ta mừng quá ấy chứ!”

Nhưng hắn mừng thật, dù sao buổi xem mắt này hắn chỉ tham gia cho có thôi, không cần lãng phí thời gian đúng là tốt quá.

Về phần gia chủ Khánh thị nghĩ thế nào thì hắn không quan tâm.

Rốt cuộc hai cô nàng này đều do gia chủ Khánh thị sắp xếp, nếu quá trình xem mắt xảy ra sự thay đổi kỳ lạ nào đó bởi vì hai người này thì cũng là lỗi của ngươi, liên quan gì đến Khánh Trần ta đâu...

Đương nhiên, người thua đậm nhất trong buổi xem mắt lần này tuyệt đối không phải gia chủ Khánh thị, mà là Nhất.