Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2199: Món Quà




Nhất vẫn cứ gửi tin nhắn cho Khánh Trần một cách điên cuồng: Thêm bạn, mau thêm bạn, ta thích người này!

Nhưng từ khi Ương Ương và Trần Dĩ Dĩ nhúng tay, Khánh Trần không có cơ hội gửi lời mời kết bạn với đối tượng xem mắt nữa.

Nói cách khác, khi Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ còn đang ở đây giải quyết giặc ngoài mà hắn đột nhiên lấy điện thoại ra nói chúng ta kết bạn đi, hiển nhiên là không muốn sống nữa.

Nói chung hy sinh niềm vui của Nhất hơn là hy sinh chính mình.

Khánh Trần rất biết điều.

Chương trình xem mắt buổi sáng kết thúc, Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ nhìn Khánh Trần với ánh mắt mong chờ:

“Đói bụng. Bọn ta xem mắt giúp ngươi rồi, có phải đến lượt ngươi mời bọn ta ăn cơm rồi không?”

“Mời, mời, mời.”

Khánh Trần nói:

“Muốn ăn gì cũng được.”

Đến lúc này Khánh Kỵ mới ung dung xuất hiện:

“Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi ăn lẩu, ta biết một tiệm lẩu chính tông.”

Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ biết đối phương lên kế hoạch cho buổi xem mắt này, song đều lễ phép gọi:

“Cảm ơn Khánh Kỵ thúc thúc.”

Hai người này đều tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn khi đối mặt với trưởng bối, sợ mình xử sự không ổn thỏa khiến bậc cha chú trong nhà Khánh Trần chán ghét.

Quán lẩu ở gần quán cà phê, cho nên bốn người quyết định không lái xe mà đi bộ đến đó.

Trên đường phố tấp nập, Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ kéo tay nhau đi đằng trước, trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Giống như không quen biết Khánh Trần vậy.

Tần Dĩ Dĩ mặc áo phông màu trắng và váy xếp ly cùng màu, kết hợp với màu da bánh mật của nàng, tạo nên một vẻ đẹp độc đáo.

Ương Ương cũng mặc áo phông trắng và quần bò bó, thoạt nhìn căng tràn sức sống.

Hai cô gái đi bên nhau, hơn nữa còn cao xêm xêm.

Khánh Trần theo sau, nổi đóa với Khánh Kỵ:

“Ngươi nhìn xem ngươi đã làm gì này, hay là hai ta đánh một trận đi?”

Khánh Kỵ đáp với giọng tỉnh bơ:

“Ta làm việc theo lệnh thôi, nếu ngươi tức giận thì tự mình đến núi Ngân Hạnh đi, ta bảo đảm không có người hầu câm ngăn cản ngươi.”

“Ngươi dửng dưng như thế thì vừa nãy chạy trốn làm gì?”

Khánh Trần hỏi.

“Ta đi vệ sinh, không được à?”

Khánh Kỵ nói một cách bình tĩnh.

Khánh Trần khó hiểu:

“Kế hoạch xem mắt của các ngươi chẳng có tác dụng gì nữa, lẽ nào các ngươi không sốt ruột à? Cứ theo đà này thì kế hoạch của các ngươi sẽ đổ bể.”

Khánh Kỵ trả lời:

“Kế hoạch luôn luôn thay đổi, mà sự thay đổi này do lão gia tử sắp xếp, không ai biết lão gia tử nghĩ gì. Nhưng hết thảy mọi chuyện chắc chắn đều được hắn ngầm đồng ý, và đó cũng là thứ hắn muốn nhìn thấy. Có lẽ hắn cảm thấy xác suất ngươi sinh ra huyết mạch tổ tiên cùng với hai cô gái này rất cao.”

Buổi trưa đi ăn lẩu, mới đầu hai cố gái giữ ý lắm, Ương Ương không phải là Ương Ương ăn nhồm nhoàm trước kia, Tần Dĩ Dĩ cũng không phải Tần Dĩ Dĩ dùng tay không xé thịt Thần Ngưu trong hoang dã, lúc dùng đũa bọn họ hận sao không thể xếp ngón tay thành hình hoa lan.

“Đừng giả vờ nữa.”

Khánh Trần than thở.

Ương Ương cười nói:

“Ngươi không thích bọn ta làm như thế, vậy thì bọn ta không giả vờ nữa!”

Tần Dĩ Dĩ vẫy tay, hô:

“Ông chủ, cho thêm sách bò, hoàng hầu, rau tiến vua, nấm súp lơ mỗi thứ một đĩa, với thêm hai đĩa thịt dê thái miếng!”

Nói xong, Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ lập tức bung xõa, sách bò, ruột vịt, thịt bò thịt dê vào nồi như mưa đá, Tần Dĩ Dĩ còn nói:

“Ta đi bộ trong hoang dã rất lâu, ăn hết thịt Thần Ngưu đem theo rồi, sau khi vào thành phố lại gấp rút đi đổi vàng, mua quần áo mới, không rảnh lo ăn uống.”

Ương Ương cũng ăn ngấu nghiến:

“Đại Vũ nói cho ta biết Khánh Trần đi xem mắt là ta lập tức đuổi theo đến đây, bay không ngừng nghỉ, lại còn phải né tránh phương tiện phòng không của Khánh thị, làm ta mệt bở hơi.”

Khánh Trần suy tư:

“Đại Vũ…”

Ương Ương nhìn Khánh Kỵ:

“Khánh Kỵ thúc thúc, buổi chiều Khánh Trần còn phải đi gặp bao nhiêu người nữa?”

Đúng lúc này điện thoại của Khánh Kỵ nhận được tin nhắn mới, hắn ngẩng đầu lên nhìn hai cô gái:

“Không cần nữa, toàn bộ lịch trình xem mắt sau đó đều bị hủy bỏ.”

“Ớ?”

Lần này đến lượt Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ cảm thấy khó hiểu:

“Vì sao?”

Ngay sau đó, một người hầu câm vội vàng bê một hộp gỗ từ bên ngoài tiệm lẩu vào, hắn đi đến bên cạnh Khánh Kỵ và dùng thủ ngữ:

“Đây là món quà lão gia tử đưa tặng hai cô gái.”

Khánh Kỵ hơi ngạc nhiên, hắn nhận lấy hộp gỗ rồi nói với người hầu câm:

“Ngươi về gặp ông chủ đi, nói với hắn ta biết phải làm gì.”

Khánh Trần nhìn hắn ra vẻ thần bí:

“Nói cái gì mà khó hiểu thế?”

Khánh Kỵ mở hộp gỗ kia ra:

“Đây là hai thứ mà mẹ của Khánh Trần cất giữ lúc còn trên đời, rất thú vị.”

Khánh Trần sửng sốt, mẹ?

Trong cuộc đời của mình hắn chỉ biết người mẹ tên là Trương Uyển Phương kia, hắn chưa từng trông thấy mẹ ruột.

Không biết tại sao đồ vật cất trong hộp bỗng khiến trái tim hắn hơi xao động.

Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ nhìn thì thấy đó là một đôi nhẫn ban chỉ bằng phỉ thủy, cả hai đều là phỉ thúy đế vương lục trong suốt.