Khánh Trần suy nghĩ:
“Hồi đầu ta đã cảm thấy ngươi tiếp cận ta là có ý đồ riêng, cho nên tình cảm này khác với những gì ta tưởng tượng, nhưng về sau…”
Đột nhiên Ương Ương ngắt lời Khánh Trần:
“Không cần nói tiếp nữa, ta không ép ngươi đưa ra quyết định ngay.”
“Hả?”
Khánh Trần không hiểu cô nàng này có ý gì.
Ương Ương mỉm cười:
“Ca ca hẹn gặp sáu đối tượng xem mắt trong tiệm cà phê này, ngươi đến đây không phải để xem mắt, mà là để nhập hàng!”
Khánh Trần:
“…Dòng đời xô đẩy thôi. Khánh thị và ta có một cuộc giao dịch, nếu ta đến xem mắt thì họ sẽ tiếp tục cung cấp vật tư cho thành phố số 10, ngoài ra còn cung cấp cả dây chuyền sản xuất người máy nano.”
Ương Ương thán phục:
“Ca ca vĩ đại quá, vì 6 triệu người dân mà đồng ý đi xem mắt, ta có thể hiểu cho ca ca.”
Đúng lúc này Nhất gửi tin nhắn tới: Giúp ta thêm người này nữa, ta cực kỳ thích nàng.
Khánh Trần dở khóc dở cười, ngươi giả vờ không quen biết gì chứ, bây giờ còn làm loạn thêm nữa à!
Hắn dứt khoát tắt máy.
Ương Ương đặt hai tay lên bàn, chống cằm và nói:
“Ca ca, ngươi cần vợ không? Chỉ cần ngươi mở miệng…”
Nàng buộc tóc hai bên, thoạt nhìn ngây thơ thuần khiết, vẻ mệt mỏi thoáng hiện trên khuôn mặt thon gầy, có thể thấy được nàng vội vàng bay đến đây không quản ngày đêm.
“Được rồi, được rồi.”
Khánh Trần cười gượng:
“Lần này là tình huống đặc biệt thật mà, ta phải xin lỗi ngươi.”
“Ta đâu phải bạn gái của ngươi, ngươi xin lỗi ta làm gì, ta cũng không nói đùa.”
Ương Ương đứng dậy kéo tay Khánh Trần:
“Đi thôi, trong quán còn có bốn người nữa ngươi phải gặp đấy, không thể bỏ dở giữa chừng được, để ta tư vấn cho. Lỡ như có người thích hợp với ngươi thật thì một ngày nào đó ta hy sinh trong chiến đấu, ngươi cũng sẽ không phải cô độc một mình.”
Khánh Trần bất đắc dĩ bị Ương Ương kéo dậy, hắn để mặc đối phương dẫn mình đến bàn khác.
Bây giờ Khánh Trần buông xuôi rồi, hắn quyết định từ bỏ chống cự trước mặt Ương Ương, đối phương muốn làm gì thì làm.
Nhưng ngay sau đó, hắn đứng bất động tại chỗ.
Hắn trông thấy Tần Dĩ Dĩ, nàng tết tóc, khó có được một lần mặc váy xếp ly tinh tế và áo phông màu trắng, im lặng ngồi bên cạnh nhìn Khánh Trần và Ương Ương một cách dè dặt.
Thảo nào vừa rồi Ương Ương đột nhiên tỏ tình.
Thảo nào sau khi tỏ tình Ương Ương lại ngăn cản hắn bộc bạch.
Ương Ương là dị năng giả hệ trường lực, chắc chắn nàng biết Tần Dĩ Dĩ ở đây từ lâu rồi.
Đối phương không vạch trần, mà giận dỗi với mình mãi rồi mới lôi mình đi.
Thật ra những gì Ương Ương nói ban nãy không phải là để Khánh Trần nghe, mà nàng cố ý để cho Tần Dĩ Dĩ nghe thấy.
Sở dĩ nàng không cho Khánh Trần nói tiếp cũng là bởi nàng không muốn Khánh Trần nói ra những lời tổn thương Tần Dĩ Dĩ trong tình huống không hay biết gì.
Nếu thật sự để Khánh Trần nói tiếp, chỉ sợ hắn sẽ cảm thấy mình bị tính kế.
Từ rất lâu trước kia Ương Ương đã hạ quyết tâm, sẽ không bao giờ tính kế Khánh Trần nữa.
Khánh Trần suy nghĩ thấu đáo mọi việc, đột nhiên muốn giết người…
Thế là trong nháy mắt, lôi tương trong cơ thể hắn quay cuồng, ánh đèn vàng nhạt trong quán cà phê bắt đầu nhấp nháy.
Hắn quay đầu nhìn về phía Khánh Kỵ, nhưng lại phát hiện vị trí đó đã trống không, Đại Yêu Khánh Kỵ chạy đi đâu mất từ bao giờ rồi!
Khánh Kỵ hại ta!
Khánh Trần không biết Khánh Kỵ tập trung hai người này lại kiểu gì, hơn nữa còn tụ hợp trong quán cà phê này, hiển nhiên là muốn xem hắn mất mặt!
Ương Ương mỉm cười nhìn Tần Dĩ Dĩ:
“Muội muội, ngươi biết người đang đứng bên cạnh ta à?”
Tần Dĩ Dĩ ăn ngay nói thật:
“Quen biết.”
“Thích hắn à?”
Ương Ương hỏi tiếp.
Tần Dĩ Dĩ trả lời thành thật:
“Thích chứ, thích từ rất lâu rồi.”
“Vì sao lại thích hắn?”
Tần Dĩ Dĩ ngẫm nghĩ:
“Ta cũng không biết nguyên do, chẳng qua hồi xưa ta hỏi mẹ vì sao thích cha, mẹ ta nói nếu thích mà có lý do thì đó chẳng phải là thích nữa. Ương Ương tỷ, ta sẽ không rút lui, trước kia ta đi bộ từ hoang dã đến núi tuyết Tây Nam, trên đường đi suýt nữa chết vì đói, suýt nữa bỏ mạng vì bị đàn sói cắn, suýt lạc trong núi tuyết. Lúc nằm trên mặt đất, ta nhìn bầu trời và nghĩ, ta nỗ lực đến thế vì hắn liệu có đáng giá không, nếu chết thì có hối hận không, ta tự nhủ với mình, không hối hận.”
Thời gian trôi qua từng giây, hai cô gái có chủ kiến chạm mặt, không ai chịu lui bước.
Nếu như không có chủ kiến thì Tần Dĩ Dĩ sẽ không một thân một mình đi đến Hỏa Đường, nếu không có chủ kiến thì Ương Ương sẽ không gánh vác mọi việc ở Át Bích.
Khánh Trần đang định nói gì thì hai người bỗng nhìn về phía hắn:
“Ngươi không được lên tiếng!”
Bây giờ hai cô gái bắt đầu cảm thấy lo âu.
Khánh Trần không phải là một người thiếu quyết đoán, hắn sẽ không cho phép bản thân níu kéo hai người họ, cho nên bây giờ khi tình huống này xảy ra hắn nhất định sẽ đưa ra lựa chọn để giải quyết dứt khoát vấn đề.