Lúc hỏi câu mày, Khánh Trần còn cảm thấy mình giống như thầy hướng dẫn trong Sing! China, luôn bắt đầu bằng câu “Ước mơ của ngươi là gì?”
Hay thật.
Chẳng qua Lý Khả Nhu lại lắc đầu:
“Gia đình của ta không gặp khó khăn gì, nếu có thì không thể nuôi ta vào đại học công lập Khánh thị. Đầu tiên, cha mẹ ta đều là giáo sư đại học, có thể xem như ta xuất thân từ gia đình trí thức, như thế có thể bù đắp cho sự thiếu sót của ngươi ở mặt này, đồng thời cũng có thể bổ khuyết điểm yếu của Khánh thị trong lĩnh vực văn hóa và phương diện danh dự.”
Khánh Trần nheo mắt, cô gái này là người đầu tiên nhắc đến thế lực Khánh thị sau lưng hắn, hiện tại hắn vẫn chưa biết Khánh Kỵ nói gì với nàng, dù sao nhất định cũng là dùng thứ đối phương quan tâm nhất để hấp dẫn nàng đến đây.
Lý Khả Nhu nói tiếp:
“Khánh tiên sinh, ta luôn nỗ lực rèn luyện, có cơ bụng, có đôi chân dài thẳng, có xương cánh bướm, đây là hình thể tiêu chuẩn nhất, ưu thế về chiều cao sẽ không gây trở ngại về mặt di truyền. Mặt khác, nếu ngươi cần thì ta có thể không đi theo con đường nghiên cứu sau khi tốt nghiệp đại học mà sẽ trở thành người vợ hiền giúp ngươi quán xuyến mọi việc trong nhà, trở thành trợ lý sinh hoạt ưu tú nhất bên cạnh ngươi. Tôi còn học thêm ngành thống kê, tài chính, quản lý hành chính, có thể giúp đỡ ngươi ở mức nhất định.”
Nàng nói:
“Ta biết rõ, thật ra với những gì ta có được hiện nay, ta vẫn còn quá trẻ người non dạ với xã hội này, nhưng ta muốn thể hiện năng lực học tập của mình cho ngài xem, chỉ cần ngài muốn thì ta có thể học. Tư thế, học thức, tất cả mọi thứ ta đều học được.”
Màn phát biểu của đối phương làm Khánh Trần choáng váng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, Lý Khả Nhu chuẩn bị đầy đủ mới đến.
Như đối phương vừa mới nói, nàng luyện tập trước ở nhà vô số lần.
Hết thảy đều sòng phẳng, dứt khoát, chính xác!
Nhưng điều khiến Khánh Trần không hiểu nổi là:
“Ngươi muốn gì? Chúng ta mới gặp nhau lần đầu mà thôi.”
Lý Khả Nhu trả lời một cách nghiêm túc:
“Ta muốn thay đổi vận mệnh của gia tộc nhờ vào cuộc hôn nhân với ngài.”
Khánh Trần thầm kinh hãi.
Mãi đến tận bây giờ hắn mới thật sự nhận thấy được sự khủng bố của cuộc tuyển chọn phi tử cho thái tử Khánh thị từ Lý Khả Nhu.
Hiển nhiên đối phương đã được ám chỉ về thân phận người thừa kế Khánh thị của mình, vì vậy lập tức phô bày tất cả ưu thế của mình như con công xòe đuôi.
Đây là một người có tham vọng, một kẻ dã tâm thuần túy.
Giống như những quý phi đại diện cho các gia tộc được trọng dụng trong các bộ phim cung đấu, tầm mắt của nàng không chỉ giới hạn trong cuộc sống tầm thường nữa, nàng muốn dựa vào Khánh Trần để giúp gia tộc quật khởi.
Kiểu người này vĩnh viễn tràn đầy ý chí chiến đấu, vĩnh viễn dồi dào tinh lực.
“Nhụt chí” không bao giờ tồn tại thế giới quan của bọn họ…
Khánh Trần trước nay chưa từng tiếp xúc với kiểu người như thế này, cho nên bây giờ không biết phải làm sao.
Hắn suy nghĩ:
“Chúng ta thêm bạn bè đi, sau này trò chuyện, ta còn phải gặp những người khác nữa. Ta hiểu ý của ngươi rồi, chúng ta từ từ nói chuyện sau.”
Nhân vật khó giải quyết như vậy giao cho Nhất là được rồi, dù sao Nhất thích giao tiếp với mọi kiểu người, ngày ngày tán gẫu với rất nhiều cô nàng hệt như bị tâm thần phân liệt.
Nhưng khi Khánh Trần đứng lên, Lý Khả Nhu lại nhổm dậy sáp lại gần, dùng cơ thể ngăn cản hắn.
Khánh Trần vội vàng ngồi lại chỗ của mình:
“Ơ kìa, có chuyện gì chúng ta cứ bình tĩnh trao đổi với nhau, ngươi ngồi xuống trước đi đã.”
Lý Khả Nhu về chỗ cũ, nàng mím môi:
“Ngài chướng mắt ta sao, ta có điểm nào không được ư?”
Khánh Trần nói với giọng kiên nhẫn:
“Ngươi rất tốt, là ta không tốt.”
“Ngài cũng rất tốt.”
Lý Khả Nhu nói một cách chân thành:
“Ta đã nghiên cứu kỹ càng mọi sự tích của ngài, mỗi đêm đều mơ về ngài, và ta cực kỳ sùng bái ngài. Có thể ung dung xử lý các tập đoàn, lại có thể trở về lãnh đạo Khánh thị, ngài chính là người bạn đời lý tưởng nhất của ta. Ngài yên tâm, ta sẽ phụng sự ngài, sẽ thực hiện tốt bổn phận người vợ như phấn đấu vì sự nghiệp.”
Khánh Trần hết nói nổi, rốt cuộc Khánh Kỵ đã nói cho cô gái này biết bao nhiêu chuyện rồi?
Thật ra, nếu là con cháu thuộc tầng lớp nòng cốt của các tập đoàn tài chính khác, Lý Khác Nhủ là người bọn họ cần nhất, một cuộc hôn nhân có tình cảm hay không không quan trọng, mà điều quan trọng nhất là một người vợ có thể trợ giúp cho sự nghiệp của mình.
Người vợ này không chỉ phải đảm việc nhà, ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí còn phải là một chính khách xuất sắc.
Nhưng vấn đề ở đây là Khánh Trần khác những người đó.
Khánh Trần nghĩ đi nghĩ lại, kiếm cớ khuyên nhủ đối phương:
“Ta hiểu được suy nghĩ của ngươi, nhưng ngươi cũng phải hiểu một điều, đường vào danh gia vọng tộc sâu như biển, kiểu người như ta không thể chung thủy một lòng, chưa biết chừng sau này sẽ có tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, một cô gái như ngươi hà tất dấn mình vào cuộc tranh đoạt này?”