Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 217: Nhập Vai




Đối phương cách xa đám người, không phải vì không thích ở chung, mà như đang làm quen với một hoàn cảnh vừa mới mẻ vừa xa lạ.

Khánh Trần nhìn về phía Lý Y Nặc, c dù cô nàng cường tráng kia vẫn giả vờ như hững hờ nhưng trong vòng một phút đã liên tục nhìn về phía thiếu gia ăn chơi vẫn đang cảnh giác xung quanh kia ba lần.

Đối phương cũng phát hiện ra người du hành thời gian này.

Chỉ là đối phương không biết, lần này không chỉ có một người du hành thời gian xuyên qua đến doanh trại.

Một bên khác, một người trẻ tuổi đang đùa giỡn với những thiếu gia ăn chơi khác như là đang tỉ mỉ diễn kịch.

Khánh Trần cảm thấy thú vị.

Lần này lại còn có một người chơi cao cấp nữa.

Nhưng dù đối phương biểu diễn như thế nào cũng không thể lừa được Khánh Trần, không chỉ là hành vi thói quen và ký ức không phù hợp, còn có...

Tối hôm qua Khánh Trần đã nhìn thấy đối phương thò đầu ra khỏi lều vải.

Mỗi một người du hành thời gian sau khi xuyên việt mà phát hiện mình đang ở trong lều vải, đều sẽ không nhịn được muốn nhìn xem thế giới bên ngoài.

Đây chính là lí do mà hắn bảo Lý Thúc Đồng muốn quan sát thêm một lúc nữa.

Đợi đến khi Khánh Trần xác nhận thân phận hai người này xong, hắn mới thấp giọng nói với Lý Thúc Đồng:

“Sư phụ, lần này có hai người xuyên việt mới, một người thay thế thiếu gia ăn chơi của Lý thị, một người thay thế một nô bộc.”

“Ồ?”

Lý Thúc Đồng hơi khó hiểu, ngay cả hắn cũng chỉ phát hiện ra một người du hành thời gian, không ngờ Khánh Trần lại phát hiện ra tận hai người.

Cũng không phải năng lực quan sát của Lý Thúc Đồng không mạnh, mà là Khánh Trần có ưu thế về cảm giác biết trước.

Không thể không nói, Khánh Trần nghiên cứu rất rõ tâm lí của đám người du hành thời gian, nếu không hơn nửa đêm cũng không len lén rình xem ai lén lút ra khỏi lều vải.

Lý Thúc Đồng thấp giọng nói:

“Một người là ai, ngươi nhìn hắn đi.”

Khánh Trần nhìn thanh niên đang giả vờ làm “nô bộc mới ra lò” kia, sau đó nói với Lý Thúc Đồng:

“Đẳng cấp của người này hơi cao, ngụy trang rất tốt, nhập vai cũng rất nhanh. Nhưng sư phụ nhìn kìa, bây giờ hắn vừa làm việc vừa quan sát những người khác, như thế sau này hắn sẽ tiện bắt chước hơn.”

“Ừm.”

Lý Thúc Đồng nhìn theo ánh mắt của hắn, sau đó thấp giọng phê bình:

“Học rất nhanh, nhưng vẫn không thấy giống người thường, ngươi nhìn đi, gấp cái lều vải thôi mà cũng lằng nhà lằng nhằng...”

“Vâng.”

Khánh Trần cũng bình luận:

“Sư phụ nhìn kìa, những nô bộc khác nói chuyện với hắn, hắn trả lời rất ngắn gọn, như thế cũng không tệ...”

Lúc hai người du hành thời gian ở đằng kia còn đang khổ sở suy nghĩ làm thế để sinh tồn thì hai sư đồ bên này đã bắt đầu xem kịch.

Quan trọng là, hai người mới đến còn không biết có người đang xem kịch.

Nếu để hai người chơi cao cấp kia biết mọi hành động bây giờ của mình đều bị người khác phê bình, không biết sẽ có tâm trạng gì.

Lúc này, Lý Y Nặc bảo mọi người đều lên xe, nàng nói với người đàn ông trung niên vẫn luôn đi theo bên cạnh hai câu.

Lại thấy người đàn ông trung niên kia dẫn hai người du hành thời gian đã bị lộ lên xe của Lý Y Nặc.

Xem ra Lý Y Nặc không muốn trực tiếp vạch trần thân phận đối phương, định thẩm vấn riêng trong quá trình di chuyển.

Lái xe chính của toàn bộ hành trình đeo kính 3D đi đến trước mặt Tần Thành:

“Tự giới thiệu mình một chút, ta tên là Tiêu Công, là thợ lái chính của đội xe thu thú. Từ giờ trở đi sẽ trưng dụng xe bán tải của các ngươi, bên chúng ta thiếu mất bốn chiếc xe, nô bộc phải ngồi trong thùng xe với các ngươi.”

Tên thợ lái chính này rất trẻ, nhìn qua chỉ mới hai mươi, nhưng cách nói chuyện rất già dặn.

Tần Thành có chút khó xử:

“Chào ngài, là thế này, chúng ta còn nhiệm vụ...”

Tiêu Công lắc đầu ngắt lời hắn:

“Lý thị sẽ đền bù tài chính tương ứng cho ngươi, hơn nữa ta nghe nói các ngươi vì muốn bắt diều hâu mới xuôi nam, đúng lúc tiện đường với chúng ta, mục tiêu của mọi người đều là khu cấm kị số 002.”

Nói xong, hắn liền vẫy tay để năm tên nô bộc trèo lên trên thùng xe bán tải, căn bản không cho Tần Thành cơ hội từ chối.

Tập đoàn trưng dụng xe của ai không cần thương lượng với người đó.

Nếu không phải Lý Y Nặc hiểu đúng sai, biết đạo lý, đổi lại con cháu khác của tập đoàn, có khi còn không thèm đền bù nữa kìa.

Khánh Trần thở dài, nếu những người này biết trong đội ngũ đi săn có ai, hẳn tránh xa còn không kịp.

Lần này mọi người bị ép phải đi cùng nhau, sư phụ lại phải vất vả nhẫn nhịn rồi.

Nhưng thú vị ở chỗ, người chơi cao cấp xuyên thành nô bộc kia cũng ở trong thùng xe.

...

Sau khi lên đường, xe chặn trên đường nhỏ mới tránh ra, gia tộc Jindai không nhanh không chậm đi theo phíasau đội xe, không có ý định vượt qua.