Lúc này trong thùng xe có tám người, Tần Dĩ Dĩ, Khánh Trần, Lý Thúc Đồng cùng năm nô bộc.
Tần Đồng ngồi trong xe, nói dễ nghe là để lại không gian cho em gái...
Trên quãng đường xóc nảy, Khánh Trần hững hờ hỏi nô bộc:
“Hình như lúc trước chúng ta từng gặp nhau, khi đó không thấy đội xe của các ngươi có vết cắt và bị thiệt hại, sao hôm nay đột nhiên thiếu bốn chiếc?”
Một nô bộc trung niên chậm rãi nói:
“Đây cũng không phải bí mật gì, nghe nói trên hoang dã xuất hiện một đội người hoang dã rất hống hách, lúc ấy mấy người chúng ta còn không rõ chuyện gì thì hai bên đã khai chiến rồi.”
“Người hoang dã hống hách?”
Tần Dĩ Dĩ kỳ quái hỏi:
“Có ý gì.”
Tần Dĩ Dĩ rất xinh đẹp, mặt trái xoan thon dài, dáng người cân xứng, đôi chân thon dài thẳng tắp, ngoại trừ làn da hơi đen thì gần như không có khuyết điểm gì cả.
Ai cũng thích nói chuyện với một cô gái xinh đẹp thế này.
Một nô bộc khác cười giải thích:
“Không biết đội người hoang dã kia bị điên hay gì, không chỉ bắn rơi một chiếc máy bay không người lái của thợ lái chính Tiêu Công, còn khắc chữ khiêu khích ở trên núi.”
Tần Dĩ Dĩ hiếu kì:
“Khắc chữ gì?”
“Có gan thì đến phương Bắc tìm ta!”
Nô bộc kia vui vẻ cười nói:
“Người hoang dã bình thường thấy đội ngũ này sẽ chạy, có ai thấy người hoang dã nào hung ác như vậy chưa?”
Trong chớp mắt này, Khánh Trần và Lý Thúc Đồng đồng thời nhìn xuống sàn thùng xe, không nhận.
Một nô bộc khác nói:
“Ban đầu mọi người cho rằng đám người này đã mai phục săn, có chuẩn bị mà đến. Lúc ấy Tiêu Công còn rất lo lắng. Kết quả về sau phát hiện căn bản không có chuyện như vậy, đối phương bị chúng ta đánh tè ra quần, nếu không phải con cháu tập đoàn không muốn liều lĩnh, chúng ta vốn nên toàn thắng.”
Khánh Trần và Lý Thúc Đồng gần như đều có thể tưởng tượng đến cảnh tượng lúc đó: Người hoang dã ngơ ngác gặp phải cuộc chiến, đối diện thì là đội ngũ thu thú bị chọc giận...
Có lẽ những người hoang dã kia cũng không nghĩ ra, vì sao đám con cháu tập đoàn này sẽ tức giận như vậy...
“Sau đó thì sao?”
Tần Dĩ Dĩ hỏi.
“À, sau khi đánh bọn họ chạy mất, cô Y Nặc không cho đuổi theo, nàng nói còn có chuyện quan trọng hơn, không rảnh để ý đến đám người hoang dã này.”
Lúc này, Khánh Trần lại nói:
“Không biết nên xưng hô với mấy người như thế nào, đầu tiên ta tự giới thiệu một chút, ta tên là Quảng Tiểu Thổ.”
Lý Thúc Đồng:
“Ta tên là Mộc Hựu Đồng.”
Hai sư đồ này lại bắt đầu chơi trò chơi đoán chữ.
Địa vị của nô bộc trong tập đoàn rất thấp, nhưng trong mắt người bình thường lại rất cao.
Giống như đánh chó phải nhìn chủ nhân, đám nô bộc đối mặt với người bình thường cũng rất kiêu ngạo.
Cho nên, họ tình nguyện nói chuyện với một cô gái xinh đẹp như Tần Dĩ Dĩ, nhưng nếu như là Khánh Trần hỏi, họ sẽ lạnh nhạt.
Nô bộc đối diện tự giới thiệu mình:
“Cao Thuận.”
“Tống Tề Lương.”
“Hoàng Thượng.”
“Lữ Phát.”
“Chu Huyên.”
Khánh Trần và Lý Thúc Đồng đều nhớ kỹ cái tên cuối cùng này, Chu Huyên.
Đây chính là người du hành thời gian mới đến.
Tần Dĩ Dĩ hiếu kỳ nói:
“Đội ngũ thu thú của các ngươi là do cô Y Nặc quản lí sao?”
“Đương nhiên, nàng là con gái trưởng đời thứ ba của Lý thị , đương nhiên là nàng quyết định rồi.”
Một nô bộc giải thích.
“À, vậy ta thấy nàng luôn dẫn theo một cậu con trai cái gầy gò yếu ớt, người đó là?”
Tần Dĩ Dĩ hỏi.
“Người đó sao…”
Hoàng Thượng chần chờ:
“Thật ra người đó là trai lơ của cô Y Nặc, là tên ẻo lả đang nổi bên cạnh cô Y Nặc...”
Người nô bộc trung niên tên là Cao Thuận trừng mắt nhìn hắn một cái:
“Biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói không, nếu không trở về sẽ bị vả miệng.”
Khánh Trần không nói gì, chỉ là hắn phát hiện ra, khi đám nô bộc nói ra địa vị của Lý Y Nặ cùng với việc đối phương thích trai lơ, ánh mắt Chu Huyên kia chợt sáng rực lên...