Cám ơn bạn kenvirgo đã tài trợ chương trình này. Nếu truyện hay, mọi người hãy ĐỀ CỬ truyện để ủng hộ mình nhé!
---
Lý Thúc Đồng sâu xa nói:
"Chủ nhà đời này của Khánh thị - Khánh Tầm là một người cực kỳ thần bí, rất ít khi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, rất ít khi trực tiếp đưa ra quyết định, cũng có rất ít người có thể đoán được ý nghĩ của hắn.”
Khánh Trần thầm nói:
"Thế hệ này Khánh có tiết mục Cửu tử đoạt đích, khiến mọi người tự giết lẫn nhau, chẳng phải lãng phí rất nhiều nhân tài sao?”
"Cũng không phải.”
Lý Thúc Đồng cười nói:
"Giữa trận chiến ảnh tử sẽ có một vài người dự bị biết khó mà lui. Ví dụ Khánh Hoài lấy được ưu thế rất lớn, rất nhiều người đều cảm thấy có tranh cũng chỉ có chết, như vậy trong lòng những người này sẽ từ bỏ dã tâm, quay sang ủng hộ Khánh Hoài.”
Giống như là sự kiện tranh giành ngôi vua thật sự, trên con đường tranh giành của Ung Chính đã có đảng Thái Tử, đảng Tứ gia, đảng Bát gia vân vân.
Nhưng mà đối với vài kẻ yếu mà nói, chọn một kẻ mạnh để đi theo đúng là cách tốt nhất.
Khánh Trần hỏi:
"Vậy bây giờ, Khánh Hoài là người nổi bật nhất bên trong những người dự bị sao?”
"Tạm thời vẫn chưa nhìn ra, ban đầu chuyện này khó nói lắm.”
Lý Thúc Đồng cười giải thích:
"Nhưng sau khi Khánh Hoài tốt nghiệp trường quân đội Hoả Chủng đã lên thẳng quân hàm trung úy. Bây giờ đang nhận chức trong quân đoàn số 2 của Liên Bang, điểm ấy đã mạnh hơn rất nhiều người dự bị ảnh tử rồi.”
"Thực lực của hắn là cấp gì?"
Khánh Trần hỏi.
"Tạm thời không cần cân nhắc đến điều này.”
Lý Thúc Đồng nói:
"Không cần phí sức với một người chết.”
Khánh Trần:
"...”
Vào lúc này, trong lều vải của doanh trại thu thú cách đó không có hai người chui ra.
Hai người này khoa tay múa chân còn phát ra tiếng cười ngây ngô, Lý Thúc Đồng thở dài:
"Lại là hai tên nghiện chơi chip dopamine, mấy năm gần đây tập đoàn có lắm người không có chí tiến thủ thật.”
Lại thấy hai người kia chậm rãi tới gần đống lửa, một người trong đó bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Lý Thúc Đồng và Khánh Trần, phát ra tiếng cười ngây ngô:
"Hai tên nô bộc các ngươi nhanh chóng thêm chút củi vào đống lửa cho chúng ta đi, cả ngày chỉ biết hết ăn lại nằm! Không thấy đống lửa của chúng ta sắp tắt rồi sao?”
Trong lòng Khánh Trần xiết chặt, chỉ thấy Lý Thúc Đồng nhíu mày chuẩn bị đứng dậy.
Hắn vội vàng đè lại cánh tay của thầy:
"Ta đi thêm củi.”
Nói rồi, Khánh Trần nhanh chóng làm cho đống lửa bên doanh trại thu thú cháy mạnh hơn một chút.
Lúc này hai tên nhà giàu ăn chơi kia mới cười khúc khích trở về lều vải của mình.
Khánh Trần nhìn về phía Lý Thúc Đồng nhà mình:
"Vừa rồi sư phụ định ra tay sao? Thật sự không cần phải vậy, loại chuyện này để ta làm là được rồi. Sư phụ tuyệt đối đừng ra tay, ta sợ sư phụ sẽ giết hết họ mất.”
Lý Thúc Đồng thở dài nói:
"Tiểu Trần à, vì để cho bọn họ sống sót, áp lực của sư phụ rất lớn.”
Khánh Trần:
"...”
Được được được, thực lực của ngài là mạnh nhất, ngài nói gì cũng đúng.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đếm ngược trên cánh tay.
Trở về đếm ngược: 166:45:21.
Lại là bảy ngày.
"Ta đi ngủ.”
Lý Thúc Đồng nói:
"Ngươi còn chưa đi ngủ sao, Dĩ Dĩ đã chuẩn bị xong lều vải cho ngươi rồi.”
"Sư phụ, có thể đừng hóng hớt như thế không.”
Khánh Trần dở khóc dở cười:
"Sư phụ đi ngủ đi, ta muốn ở chỗ này quan sát một lát nữa.”
Khánh Trần cũng không nói hắn muốn quan sát cái gì.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Jindai thu dọn xong doanh trại chuẩn bị xuất phát đầu tiên.
Lý Y Nặc xách từng cậu ấm ăn chơi còn đang ngủ say kia ra khỏi lều vải, ném vào trong xe.
Những người này có kẻ say rượu chưa tỉnh, có kẻ chơi quá nhiều chip Dopamine.
Toàn bộ đội ngũ thu thú có gần một trăm người, hơn một nửa trong đó đều giống như một đám bùn nhão không trát được tường.
Khánh Trần thấp giọng nói với Lý Thúc Đồng:
"Khó trách tập đoàn không cho loại người này nắm giữ quyền lực. Nếu để họ nắm quyền, sợ là mọi thứ sẽ sớm sụp đổ.”
Lý Thúc Đồng gật đầu:
"Thanh niên mỗi thời đại đều có chút phân hoá, thông minh thì cực kì thông minh, ngu thì cực kì ngu.”
Vào lúc này, chỉ có Nam Canh Thần yên lặng ôm đầu gối ngồi một mình bên cạnh đống lửa, nhìn Lý Y Nặc ném từng người lên xe.
Khánh Trần phát hiện, đối phương luôn luôn không nhịn được muốn liếc mắt về phía mình, nhưng lúc nào cũng cố gắng nhịn lại...
"Rất tiến bộ.”
Khánh Trần âm thầm cảm khái, nếu là trước kia, chắc chắn tên này sẽ không nhịn được.
Sau đó, Khánh Trần đột nhiên cảm giác có chút không đúng.
Hắn lại nhớ tới ký ức trong đầu một lần nữa, bất ngờ phát hiện cậu ấm nổi tiếng ăn chơi kia hoàn toàn khác trong ký ức của hắn.
Hôm qua, tên thiếu gia ăn chơi kia vừa tới nơi đây cắm trại, còn có dáng vẻ vui sướng.
Hôm nay, người này không chỉ tỉnh rượu, không chơi đùa với bạn bè, hơn nữa còn luôn cẩn thận đánh giá bốn phía.