Đủ 200 KP mai mình bạo thêm 10 chương
---
Khi còn bé đến mùa đông, mỗi ngày cha về nhà sẽ mua khoai nướng cho hắn ăn, đó là đồ ăn vặt mà bọn họ hai người thích nhất.
Mẹ sẽ nhắc nhở hắn mặc quần dài vào, còn đặt sữa bò lên trên máy sưởi, hâm nóng để hắn mang đi học.
Cả nhà sẽ cùng đi lên núi nghỉ mát, cha dùng bàn tay to lớn đựng nước suối, sau đó khoe với con trai con nòng nọc mà mình vừa bắt được.
Bởi vì ký ức quá đẹp nên Khánh Trần cảm thấy tất cả như rõ mồn một ở trước mắt.
Không biết tại sao cuộc đời hắn bỗng biến thành thế này.
Vào lúc dứt bỏ tất cả, quá khứ đã thành mây khói. Tất cả đẹp đẽ đều chỉ tồn tại ở trong trí nhớ của Khánh Trần, còn có trong tấm ảnh cũ.
Cho nên có vẻ không chân thực.
Không còn nơi để về.
Không cần chờ ai nữa.
Lý Thúc Đồng trầm mặc một lát, sau đó cười vỗ bả vai hắn:
"Thằng bé ngốc, ngươi còn có sư phụ mà.”
"Vâng."
Khánh Trần nhẹ nhàng lên tiếng.
Lý Thúc Đồng nhìn bầu trời sao, nói:
"Đôi khi ta sẽ cảm thấy ngươi giống như con của ta. Lúc thấy ngươi khắc khổ huấn luyện, ta không thể không nhẫn tâm, bằng không sẽ đau lòng. Đêm đó lúc ngươi trở về chằng chịt vết thương, trên chân toàn là máu, ta đã suy nghĩ rốt cuộc ngươi phải trải những gì. Ngươi xem, thật ra sư phụ cũng không nhẫn tâm như vậy, chỉ là sư phụ biết ngươi phải tự đi trên con đường này, đó mới là cuộc đời của ngươi.”
Khánh Trần đột nhiên hỏi:
"Sư phụ, lần này sư phụ dẫn ta ra ngoài, một phần lí do là vì Khánh Hoài của dòng thứ bốn Khánh thị sao?”
"Ừm."
Lý Thúc Đồng cười nói:
"Đúng, chính là đến vì hắn, ta biết nhiệm vụ của hắn là vào trong khu vực cấm kị số 002 để lấy một thứ. Giống như nhiệm vụ của ngươi là đến ngục giam số 18 lấy ACE-005 vậy.”
"Sư phụ tìm hắn làm gì?"
Khánh Trần hỏi.
"Đương nhiên để giúp ngươi giết hắn rồi."
Sắc mặt của Lý Thúc Đồng dần lạnh xuống:
"Dòng thứ bốn đã vi phạm quy tắc trận chiến ảnh tử, bậc cha chú vụng trộm xuất thủ phái tử sĩ ám sát ngươi, ta là sư phụ sao có thể không giúp ngươi xả giận được? Dựa vào cái gì người dự bị ảnh tử của bọn họ còn có người giúp, đồ đệ của ta thì không? Khánh Hoài không chết, ta không xứng với chức sư phụ này.”
Lý Thúc Đồng nhẹ nhàng vỗ bả vai Khánh Trần:
"Yên tâm, người khác có, học trò của ta cũng phải có.”
"Cảm ơn sư phụ."
Khánh Trần nhìn bầu trời đêm, nói.
Mấy ngày trước, khi Lý Thúc Đồng nói sẽ dạy hắn học bài học thứ tư, dạy hắn đi săn như thế nào, bây giờ Khánh Trần đã hiểu ra rồi.
Không phải Lý Thúc Đồng dẫn hắn đi săn thú dữ, mà là săn Khánh Hoài.
…
"Tuy rằng trận chiến ảnh tử là chín người đứng cùng một hàng bắt đầu, chế độ cạnh tranh công bằng."
Lý Thúc Đồng ngồi bên cạnh đống lửa, mỉm cười nói:
"Nhưng trên đời này nào có công bằng tuyệt đối? Sau lưng mỗi người đều có phe phái gia tộc khác nhau, bọn họ sẽ dùng bất kì biện pháp nào để trợ giúp người mình ủng hộ trong cuộc cạnh tranh này.”
"Ủng hộ Khánh Hoài là dòng thứ tư, thế còn những người dự bị khác thì sao, ai đang ủng hộ họ?"
Khánh Trần hiếu kỳ nói.
"Ủng hộ Khánh Hoài không chỉ là dòng thứ bốn, tính cả phòng thứ ba bị ngươi thay thế cũng đang ủng hộ. Thậm chí còn có một vài dòng bên của Lý thị cũng đang ủng hộ, có thể nói hắn là người được kỳ vọng cao."
Lý Thúc Đồng cười nói:
"Chờ lão sư giúp ngươi giết Khánh Hoài, những người này sẽ không có chỗ để khóc.”
Khánh Trần cảm thấy có chút kỳ quái:
"Dòng thứ ba chọn đứng về bên đó ta có thể hiểu. Sau này nếu Khánh Hoài có thể trở thành ảnh tử, đương nhiên sẽ tạo điều kiện cho dòng thứ ba, nhưng chuyện này có liên quan gì đến Lý thị?”
"Bởi vì bà nội Khánh Hoài là người của Lý thị.”
Lý Thúc Đồng cười nói:
"Những tập đoàn lớn này đã sớm có mối quan hệ khó gỡ, ví dụ bây giờ gia tộc Jindai muốn cố hết sức thúc đẩy thông gia cũng vì vậy. Giống như Jindai Sorane gả cho ngươi, ngươi trở thành ảnh tử, có lẽ đời thứ nhất ngươi còn có thể khống chế không cho gia tộc Jindai ảnh hưởng đến Khánh thị, nhưng sau này thì sao, con trai của đâu Jindai Sorane có thể nhớ tới ơn nuôi dưỡng của mẹ mà đối xử với gia tộc Jindai tốt hơn một chút? Loại ảnh hưởng này là lâu dài, thay đổi một cách vô tri vô giác.”
"Sư phụ có thể đừng lấy ta và Jindai Sorane ra để nêu ví dụ không.”
Khánh Trần cảm thấy có chút kì quái...
Lý Thúc Đồng cười nói:
"Thẹn thùng cái gì, ngươi phải thích nàng, ta sẽ sắp xếp chuyện này cho ngươi, không cần chờ ước hẹn 3 năm gì đâu.”
"Sư phụ dừng lại, đừng nói nữa.”
Khánh Trần vội vàng nói sang chuyện khác:
"Cho nên, chủ nhà Khánh thị cũng lo hậu quả sau này của việc thông gia nên mới sắp xếp một con cháu ở tít ngoài rìa đi kết thông gia để không ảnh hưởng đến Khánh thị sau này?”
"Việc ta không biết.”