Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 214: Lại Báo Án




🔥SỐ HIỆU 09 (BẢN DỊCH): Nam chính chết đi sống lại vô số lần, hài hước cười ẻ chịu không nổi, nội dung hay không chê vào đâu được, lọt hố không sai!!!🔥

---

Trong phòng số 301 toà 3 lầu số 7 khu tập thể Lạc Ấn, bốn người đàn ông đang ngồi trên bàn đánh bài, còn một người phụ nữ ôm một đứa trẻ hơn một tuổi đứng bên cửa sổ.

Đây là một sòng bạc tụ tập ẩn giấu nhiều năm do một đôi vợ chồng kinh doanh, họ không chỉ tham gia đánh bạc mà còn thu lợi.

Lúc đánh bạc, người đàn ông sẽ ngồi lên bàn đánh bạc, người phụ nữ thì đứng ở cửa sổ canh gác.

Trong phòng náo nhiệt vang trời, tiếng chà mạt chược vang lên bên tai không dứt.

Đúng vào lúc này, người phụ nữ bỗng nhiên hơi luống cuống:

"Đừng chơi đưgng chơi nữa, ta nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát lái vào sân, chạy mau!”

Nói xong, người phụ nữ ôm đứa trẻ đi đến bên cầu dao nhà mình, đóng tất cả chốt điện xuống.

Bây giờ là nửa đêm, trong khu dân cư gần như đã tắt hết đèn, ánh đèn sáng trong nhà sẽ rất chói mắt.

Bốn người đàn ông khác bên bàn đánh bạc lập tức lần mò đứng dậy, Khánh Quốc Trung nói thầm một tiếng xui xẻo rồi mở cửa chạy ra ngoài hành lang.

Chỉ là đèn hành lang lúc vốn rất tốt không biết tại sao bây giờ lại không sáng.

Ở hành lang trong khu tập thể cũ kĩ này chẳng có nổi một cái cửa sổ nào. Vì không có đèn hành lang, mấy người Khánh Quốc Trung vừa ra khỏi phòng thì mọi thứ tối om.

Có một người trong bốn người nói:

"Sau khi xuống tầng thì chia nhau chạy, khu dân cư này có bốn cửa, bọn họ muốn tóm tất cả mọi người là không thể, ai bị bắt thì do người đó không may.”

Dứt lời, hắn bỗng nhiên cảm giác bên trên cầu thang tối tăm có một tiếng gió đánh tới.

Trong chốc lát hắn chỉ cảm thấy mình bị một người đánh mạnh lên trên dạ dày, cả người cong như con tôm trên bậc thang.

Chỉ là người đánh hắn cũng không dừng lại, tiếp tục lợi dụng bóng tối để đi thẳng đến phía sau ba đồng bọn đánh bạc!

Trong vòng hơn mười giây ngắn ngủi, bóng đen kia đã đánh hết cả bốn người như nước chảy mây trôi.

Đám con bạc không thấy rõ bóng người, bọn họ chỉ cảm thấy đối phương giống như đã tính toán xong tất cả, bao gồm cả phản ứng của bọn họ.

Cho nên sau lần đánh đầu tiên, mỗi một giây tiếp sau đó đều đang biểu diễn theo kịch bản của đối phương.

Bọn họ còn chả được tính là một diễn viên, cùng lắm chỉ là bốn đạo cụ.

"Mẹ nó, ọe!"

Một con bạc bị đánh đến mức phun ra cả nước chua:

"Ai vậy! Ai!?”

Chỉ là bóng người kia không hề dừng lại, đối phương nhân lúc cảnh sát tìm tới lầu số 7 đã đi ra ngoài.

Rất nhanh, Khánh Trần đã đứng dưới hàng cây xanh trong khu dân cư, yên lặng nhìn bốn người kia bị cảnh sát đưa lên xe cảnh sát.

Hắn đã hứa với chị gái cảnh sát những con bạc này không thể chạy thì chắc chắn bọn họ sẽ không thể chạy.

Khánh Trần là một người coi trọng lời hứa, giống như đêm ở núi Lão Quân, hắn đã đồng ý với Hồ Tiểu Ngưu sẽ giết tên côn đồ cầm đầu, chắc chắn tên côn đồ cầm đầu đó sẽ chết.

Đếm ngược 00:00:00.

Xuyên qua.

Sau khi thế giới bóng tối tản đi, Khánh Trần vẫn ngồi bên cạnh đống lửa, bên cạnh chỉ có.

Lý Thúc Đồng này nhìn về phía Khánh Trần:

"Trở về rồi? Mở tay ra để ta nhìn một chút.”

Khánh Trần nghe lời.

Lý Thúc Đồng gật đầu:

"Vết thương chưa lành, xem ra trở lại thế giới bên ngoài cũng huấn luyện không ít, thành quả thế nào?”

"Có thể một mình leo hơn hai mươi mét trên bức tường thẳng đứng."

Khánh Trần thành thật đáp:

"Nhưng chỉ thành công ba lần.”

Lý Thúc Đồng cảm khái, đồ đệ này của người đúng là làm cho người ta bớt lo.

Không cần sư phụ thúc giục, không cần sư phụ quở trách, thiếu niên sẽ dùng ràng buộc mạnh nhất để tự đốc thúc mình.

So sánh với hắn và sư huynh Trần Gia Chương thời thiếu niên ham chơi lười biếng, tên đồ đệ này quá chăm chỉ.

Lúc trước nếu như mình và sư huynh cũng cố gắng như vậy, sư phụ cũng sẽ không phải tức giận, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Chỉ có người thật sự trải qua kiểu huấn luyện kia mới có thể hiểu được cảm giác khi trên tay ngươi đã chồng chất vết thương mà vẫn còn phải leo lên, đặt tất cả trọng lượng lên trên mấy ngón tay đó.

Đau đớn như bị kim đâm mới có thể để ngươi luôn duy trì tỉnh táo.

Thậm chí hối hận vì đã đi lên trên con đường tràn đầy chông gai này.

Lý Thúc Đồng nhìn về phía Khánh Trần:

"Cảm giác ngươi không vui lắm? Sao vậy, thiếu niên không nên luôn nặng nề, phải cảm thấy vui vẻ vì thành quả huấn luyện của mình!”

Khánh Trần thấp giọng nói:

"Sư phụ, ta và cha mẹ đã cắt đứt quan hệ, là kiểu cắt đứt hoàn toàn.”

Lý Thúc Đồng ngơ ngác:

"Trước đó ta thấy ngươi khổ sở như vậy mà vẫn còn sống được, kìm nén tất cả tính cách của mình, còn tưởng rằng ngươi không có cha mẹ chứ.”

Khánh Trần:

"...”

"Đùa chút thôi."

Lý Thúc Đồng nhẹ giọng hỏi:

"Cảm giác thế nào?”

"Ban đầu thấy có chút mất mát, khổ sở."

Khánh Trần nghĩ nghĩ hồi đáp:

"Về sau ta nhận được câu trả lời từ cha ta, tâm trạng lại trở nên thoải mái. Bây giờ trở lại thế giới bên trong chợt có chút mờ mịt, luôn cảm giác rất không chân thực.”