Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2142: Tới Gần Chân Tướng




Đúng vậy, trước khi trở thành vật thí nghiệm, những vật thí nghiệm ấy cũng chỉ là những người đáng thương mắc bệnh ung thư mà thôi.

Khánh Trần không thể để nó sống sót, nhưng hắn hiểu quá khứ của đối phương.

Đó không phải là một chiến sĩ được huấn luyện bài bản, mà chỉ là một con thú hoang bị bản năng ăn thịt chi phối.

Khánh Trần hỏi:

“Nếu ngươi đã có năng lực chạy ra khỏi phòng thí nghiệm thì tại sao không đi khỏi vực sâu này?”

Vật thí nghiệm trả lời:

“Nếu vượt qua được đám trùng hai mặt kia thì ta đã đi lâu rồi, ta còn muốn hỏi các ngươi xuống đây bằng cách nào nữa kia.”

“Ơ.”

Khánh Trần bỗng cảm thấy thú vị.

Trước đó hắn còn nghĩ, nếu là một phòng thí nghiệm bí mật cỡ này, vì sao lại còn rỗi hơi nuôi dưỡng một đám trùng hai mặt, công ty Hỏa Chủng làm thế chẳng phải là tự gây khó dễ cho mình sao?

Hơn nữa theo ghi chép, ở cửa vào của nơi có vật thí nghiệm luôn có trùng hai mặt, hai thứ này giống như một tổ hợp, luôn luôn xuất hiện cùng nhau.

Phòng thí nghiệm 039 của Hỏa Chủng có tổ hợp này, ở đây cũng tương tự.

Đến tận bây giờ Khánh Trần mới sực hiểu ra, quả thật tác dụng của trùng mắt người là bảo vệ, nhưng trách nhiệm của bọn chúng không chỉ là ngăn cản người từ ngoài xâm lấn, mà còn phải ngăn cản vật thí nghiệm từ bên trong đi ra!

Công ty Hỏa Chủng đã chuẩn bị kỹ càng, một khi thí nghiệm của họ thất bại khiến vật thí nghiệm chạy ra ngoài, vậy thì trùng mặt người là lớp bảo hiểm cuối cùng của công ty Hỏa Chủng, tránh cho vật thí nghiệm đi ra ngoài gieo rắc tai họa cho thế giới!

Khánh Trần hỏi:

“Ta hỏi ngươi, có phải ngươi mở cánh cửa bên trong không!”

Cánh cửa mà hắn nói chính là cánh cửa hắn và Trần Gia Chương vừa phát hiện.

Vật thí nghiệm lắc đầu:

“Sau khi tỉnh lại, sáu người bọn ta bị nhốt trong đó một thời gian dài, tuyệt vọng và phẫn nộ khiến bọn ta đánh mất lý trí, bắt đầu chém giết lẫn nhau. Ta giết năm người còn lại, ăn sạch họ, chờ đợi tử vong. Nhưng khi ta sắp chết đói, một ngày nọ cánh cửa bỗng vang lên cạch một tiếng và mở ra. Ta rồ dại chạy ra ngoài, nhưng chưa từng nhìn thấy người mở cửa.”

Khánh Trần gật đầu:

“Đúng như những gì ta suy đoán, nhưng ta còn có thể tìm những thứ khác để xác nhận xem ngươi có nói thật hay không, hơn nữa cũng biết cách xác nhận điều đó.”

Đúng lúc này, Đại Vũ cầm một chồng tài liệu về:

“Bọn ta đọc không hiểu, nhưng trên giấy có số thứ tự và tên họ, hẳn là thứ ngươi muốn. Nhưng vấn đề là bảng tên trên bình chứa pha lê bị lấy đi rồi mà, ngươi tìm ra thân phận của hắn kiểu gì?”

Khánh Trần nói:

“Sinh thể mô phỏng là người nhân bản, công ty Hỏa Chủng đã nhân bản họ, chắc chắn sẽ ghi lại nguồn gen của đối phương, nguyên chủ là ai. Hắn thoát ra khỏi bình chứa, còn giúp vật thí nghiệm mở cửa, xé bảng tên của mình. Hắn cho rằng cách làm này là thông minh, khiến ta không tìm được hắn, nhưng vấn đề là ta chỉ cần nhớ tất cả những người còn lại, sau đó dùng phương pháp loại trừ trên danh sách là được.”

Có tổng cộng 10023 bình chứa sinh thể mô phỏng trên vách đá dưới vực, trên tờ danh sách ghi lại tên họ của công ty Hỏa Chủng cũng có 10023 cái tên, nhưng lại chỉ có 10022 bảng kim loại.

Đối với Khánh Trần, phương pháp loại trừ này đơn giản hơn việc sắp xếp lại tài liệu rất nhiều.

Chẳng bao lâu sau Khánh Trần đã tìm được bảng tên biến mất ở trang 27: T50381, chủ mã gen là Tông Thừa thuộc Tông thị ở Tây Bắc.

Khánh Trần bỗng ngẩng đầu lên, trong tổ chức tình báo Hồ thị có ghi lại rõ ràng, Tông Thừa và Đại Kiêu Liễu Nguyệt đều có được năng lực điều khiển khôi lỗi hiếm có.

Mọi người nghi ngờ, vật cấm kỵ Con Rối Giật Dây bắt nguồn từ hắn hoặc Liễu Nguyệt!

Giờ khắc này, Khánh Trần cảm thấy mình đã tiếp cận chân tướng.

Tông Thừa, chỉ cần là người biết chân tướng lịch sử của Liên Bang thì sẽ biết đến cái tên này.

Hắn từng thức tỉnh dị năng “biến người khác thành khôi lỗi” hiếm thấy, cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến sự thống nhất của nền văn minh nhân loại trước kia.

Hiện nay, Tông Thừa đã chết không biết bao lâu, còn mẫu gen của đối phương xuất hiện trong phòng thí nghiệm của công ty Hỏa Chủng, bị Hỏa Chủng nhân bản thành công sinh thể mô phỏng.

Đó không phải Tông Thừa thật sự, không có ký ức của Tông Thừa, nhưng lại có được cơ thể giống hệt đối phương.

Nếu cơ thể giống nhau như đúc, vậy khả năng cao dị năng cũng tương đồng.

Người giết chị dâu Ninh Tú, truyền tin và cung cấp tình báo cho Jindai và Kashima có lẽ chính là hắn.

Đột nhiên Đại Vũ nói:

“Đó là khôi lỗi sư đang nhằm vào tổ chức Kỵ Sĩ và Hội Phụ Huynh à?”

“Chắc là vậy rồi.”

Khánh Trần gật đầu:

“Trên đời không có nhiều sự trùng hợp như vậy được, một khôi lỗi sư sinh ra ở nơi âm u thế này, sau khi ra ngoài không được thế nhân biết tới, chứng tỏ hắn vẫn luôn ẩn nấp.”

“Tuy tư liệu của hắn đã có từ lâu nhưng chắc chắn trong ổ cứng máy tính của công ty Hỏa Chủng có ảnh của hắn.”

Zard vừa đè vật thí nghiệm vừa nói:

“Chúng ta có thể lấy ảnh chụp sau đó truy nã hắn.”