Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2141: Vật Thí Nghiệm Của Hỏa Chủng




Hôm nay vẫn là 10 chương, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

---

Đại Vũ vừa chạy vừa giơ đèn pin lên và ngoái đầu nhìn lại, thấy được có thứ gì đó kéo Zard vào trong bóng tối với tốc độ cực nhanh.

Khánh Trần và những người khác nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy tới, hắn giữ chặt Đại Vũ đang chạy trốn, lớn tiếng hỏi:

“Zard đâu? Ta hỏi ngươi Zard đâu rồi?”

Đại Vũ nguýt Khánh Trần một cái, song lại nói bằng ngữ khí hoảng sợ không hề phù hợp với vẻ mặt của mình lúc này:

“Có thứ gì trong bóng tối bắt hắn đi rồi!”

“Sao ngươi không cứu hắn? Ngươi không có lương tâm à, hắn đối tốt với ngươi mà sao ngươi lại nhẫn tâm như thế?!”

Khánh Trần chất vấn.

Đại Vũ nhướng mày:

“Đủ rồi đây.”

“Khụ…khụ…diễn nhập tâm quá.”

Khánh Trần nói.

Một lát sau họ nghe thấy giọng nói vui vẻ của Zard vọng ra từ nơi tối tăm:

“Bắt được rồi.”

Dứt lời, Zard dẫn một con quái vật với hình người làn da màu xám đi ra khỏi bóng tối, đối phương bị Zard giữ chặt đang giãy giụa không ngừng, nhưng dù vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

Cổ Zard bị cắn mất một nửa, thoạt trông rất thê thảm, nhưng vết thương nhanh chóng khép lại như hạt cát di động.

Ngay khi vừa bước vào tòa nhà, Khánh Trần đã chú ý đến con quái vật này, không chỉ Khánh Trần mà cả Zard, Trần Gia Chương, đại trưởng lão đều từng ăn Long Ngư, tiếng tim đập của đối phương giống như tiếng trống vang lên trong không gian âm u, yên tĩnh.

Hơn nữa, đối phương không chỉ theo dõi họ mỗi một lần, theo cảm nhận của cao thủ cấp A, ánh nhìn chòng chọc trong đêm tối ấy giống như kẻ địch mang theo một chiếc đèn lồng to khi đối diện với pháo cối của bên ta.

Như thể sợ hỏa lực bên ta không đủ mạnh.

Kết quả là quái vật cảm thấy mình ẩn nấp rất kỹ…

Nếu không phải Khánh Trần lo mình không biết cấu tạo của tòa nhà này làm đối phương chạy mất, bằng không hắn đã đi bắt đối phương lâu rồi.

Vì vậy, Khánh Trần và Zard lên kế hoạch, để cho Zard vốn miễn dịch hoàn toàn với các đòn tấn công vật lý làm mồi, dụ đối phương xuất hiện.

Bây giờ con khỉ da xám bị Zard giam cầm, Khánh Trần ngồi xổm xuống:

“Vật thí nghiệm của Hỏa Chủng? Ta đã nhìn thấy sinh vật này trong tài liệu của Lý thị, nghe nói lúc trước số lượng lên đến mấy trăm nghìn, còn hủy diệt vài thành phố, sức chiến đấu quần thể rất cao, hơn nữa còn hết sức gian xảo…”

Đối phương ẩn nấp trong bóng tối, hẳn là muốn tiêu diệt lần lượt từng người trong đội ngũ của Khánh Trần.

Vật thí nghiệm quả thật hung ác và mạnh mẽ, trước kia Khánh thị ném bom nguyên tử xuống khu cấm kỵ số 008 chính là để giết chết những vật thí nghiệm này.

Nhưng vấn đề là năm xưa chúng tạo thành thảm họa là vì đông đảo, một khi số lượng giảm bớt thì không còn đáng sợ nữa.

Trong tài liệu của Lý thị có ghi lại, sức chiến đấu đơn của vật thí nghiệm mạnh nhất khi trước tương đương với chiến sĩ gen cấp B hiện nay.

Có lẽ người bình thường sẽ sợ hãi nó, nhưng vấn đề là...đội ngũ của Khánh Trần đều là cao thủ cấp A trở lên…

Khánh Trần nhìn khuôn mặt dữ tợn của vật thí nghiệm, thở dài:

“Người anh em à, thời đại thay đổi rồi.”

Vật thí nghiệm màu xám dần dần bình tĩnh lại và giấu răng nanh đi, rồi nói với âm điệu ngắc ngứ:

“Các ngươi là ai?”

Khánh Trần sửng sốt, hắn không ngờ đối phương có được trí tuệ và ý thức rõ ràng.

Hắn biết, vật thí nghiệm là con người sống chung với ung thư, một nghìn năm trước đối phương vốn là một người bình thường.

Chẳng qua sau khi cùng tồn tại với ung thư, đối phương trở nên thèm khát vật chất và năng lượng như tế bào ung thư, bắt đầu sinh ra ham muốn khó cưỡng với protein.

Hắn trầm ngâm hỏi:

“Giờ chưa phải lúc ngươi đặt câu hỏi cho bọn ta, ta hỏi ngươi trước, ngươi chạy từ bình chứa trong phòng thí nghiệm đến đây hay chạy ra từ bình chứa pha lê trên vách đá?”

“Vách đá?”

Vật thí nghiệm nói với giọng khàn khàn:

“Sinh thể mô phỏng trên vách đá đã chết hết rồi mà?”

Khánh Trần ngớ ra, hắn cảm thấy có gì đó là lạ:

“Khoan đã, trước tiên đừng vội thẩm vấn hắn, lật tung nơi này lên cho ta, ta muốn danh sách toàn bộ sinh thể mô phỏng! Ta có cảm giác có một bí mật lớn cất giấu trong đó!”

Một sinh thể mô phỏng trốn ra khỏi bình chứa pha lê trên vách đá, nhưng vật thí nghiệm chưa bao giờ nhìn thấy đối phương, điều này chứng tỏ sinh thể mô phỏng ấy đã rời khỏi vực sâu!

Mọi người chia nhau ra tìm, chỉ còn Khánh Trần và Zard ở lại đây. Khánh Trần nhìn vật thí nghiệm với ánh mắt lạnh lùng:

“Ta hy vọng ngươi có thể trả lời thành thật những câu hỏi tiếp theo của ta, bằng không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”

Vật thí nghiệm im lặng một lúc:

“Bị nhốt ở nơi này sống không bằng chết, dù chết cũng không có gì đáng sợ.”

Khánh Trần nghi hoặc:

“Trước khi vào công ty Hỏa Chủng, ngươi làm nghề gì?”

Vật thí nghiệm mất rất lâu để hồi tưởng lại:

“Qua lâu quá rồi...Ta là một giáo viên, bởi vì mắc ung thư phổi không có cách nào cứu chữa, dần dần tuyệt vọng. Một ngày nọ, người của công ty Hỏa Chủng tìm đến ta, họ nói có thể giúp ta chữa bệnh, hơn nữa sau khi xong còn có thể trả cho ta 300 nghìn tiền mặt, thế là ta đi theo họ. Không ngờ rằng, chuyến đi lần này lại kéo dài vô thời hạn.”