“Cách này không thực hiện được, bây giờ hắn đã không còn mang dáng vẻ của “Tông Thừa” nữa.”
Công ty Hỏa Chủng tạo ra những sinh thể mô phỏng này để giải quyết tệ đoan đoản mệnh do thuốc biến đổi gen gây ra bằng đoạn gen trong máu của thần linh, nói cách khác tất cả những chiến sĩ gen được tiêm thuốc biến đổi gen cấp A chỉ có thể sống đến 40 tuổi.
Từ số tài liệu kia Khánh Trần cũng biết được thí nghiệm cải tạo gen trên sinh thể mô phỏng không thành công, cùng lắm là kéo dài tuổi thọ của sinh thể mô phỏng cấp A từ 40 tuổi lên 60 tuổi.
Không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, bản thể của sinh thể mô phỏng Tông Thừa đã chết từ lâu rồi.
Đối phương đã lợi dụng năng lực của mình sống lại trên cơ thể khôi lỗi.
Có trời mới biết đối phương đã thay đổi bao nhiêu thân phận, bao nhiêu thân xác, hiện tại trông ra sao? Cách này lợi hại hơn phương pháp đoạt xác của Jindai.
“Ở đây chúng ta chỉ biết được lai lịch của hắn, nhưng nếu muốn giết hắn thì phải dùng cách ta đã chuẩn bị khi trước, chờ Tiểu Thất và những người khác chấp hành kế hoạch của ta.”
Khánh Trần nói:
“Đó là một kẻ rất khó giải quyết, không dễ gì giết được hắn.”
Khánh Trần hỏi vật thí nghiệm trước mặt:
“Ngươi bị thả ra từ bao giờ?”
Vật thí nghiệm lắc đầu:
“Lâu quá rồi, ta cũng không nhớ là bao nhiêu năm nữa, trong này tối tăm mù mịt, không có cách nào tính thời gian. Ta chỉ nhớ có ngay một căn cứ mất điện, cửa của căn phòng giam giữ bọn ta bị cưỡng chế đóng lại. Ngoài cửa vang lên tiếng súng, thuốc ức chế chức năng sinh lý trong bình chứa pha lê dần dần mất hiệu lực. Bọn ta khôi phục năng lực hành động lập tức đập vỡ bình chứa và chui ra ngoài, nhưng lại tiếp tục bị nhốt trong căn phòng này...Cho đến khi ta sắp chết đói, cửa bỗng mở ra.”
Khánh Trần suy nghĩ, đột nhiên hắn nói với đại trưởng lão và Tần Dĩ Dĩ:
“Nhờ hai người tìm tất cả tài nguyên còn lại trong phòng thí nghiệm, Zard, ngươi thu thập toàn bộ ổ cứng, tài liệu chúng ta muốn đều ở bên trong, Đại Vũ, triệu hồi tranh của ngươi, quét dọn nơi này.”
Đại Vũ nhướng mày:
“Sao ngươi biết sai sử người khác thế hả? Hơn nữa ngươi quét dọn nơi này làm gì, muốn vào ở à?”
Khánh Trần lắc đầu:
“Sớm muộn gì tập đoàn quân Trần thị cũng sẽ đuổi theo đến đây, ta không muốn họ thấy được hướng đi của chúng ta theo dấu chân trên lớp bụi. Hai mươi bức tranh ở lại dọn vệ sinh, bốn bức tranh đi ra ngoài trông chừng, một khi có người tới gần thì lập tức phát ra âm thanh nhắc nhở.”
Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, Khánh Trần lại nhìn về phía vật thí nghiệm, cười híp mắt và nói:
“Đừng nghĩ cách chạy trốn, cũng đừng giở trò bịp bợm, bất kỳ ai ở đây đều có thể đánh nát óc ngươi đấy, tiếp tục ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta.”
Nói thật, khi thực lực của siêu phàm giả đạt đến trình độ nhất định, họ không còn sợ hãi quỷ quái nữa.
Tiểu đội sáu người này cùng nhau xem Vòng Tròn Oan Nghiệt, Sadako bò từ trong tivi ra, phải biểu diễu xoạc chân trước mặt họ thì mới có cơ hội bò trở lại tivi…
Mọi nỗi sợ hãi đều bắt nguồn từ việc chưa đủ sức mạnh.
“Sau khi đi ra ngươi sinh tổn bằng cách nào?”
Khánh Trần hỏi.
“Bắt cá trong sông.”
Vật thí nghiệm nói.
“Ngươi biết bắt cá à?”
Khánh Trần hỏi tiếp.
“Chỉ cần cắt cánh tay của mình, cá sẽ bị mùi máu tươi hấp dẫn đến đây, cá trong sông ngầm đã bị biến dị rồi.”
Vật thí nghiệm trả lời với giọng khản đặc:
“Có lần ta còn dụ được một con trăn khổng lồ, đủ cho ta ăn một tháng. Ở đây không có ánh sáng, mắt của ta mờ đi, nhưng cũng dần dần thích ứng với bóng tối, thậm chí có thể thấy rõ các ngươi trong không gian tối tăm.”
“Bảo vệ trong phòng thí nghiệm bị ngươi giết à?”
Khánh Trần hỏi.
Vật thí nghiệm lắc đầu:
“Không phải do ta giết, lúc ta đi ra họ đã thối rữa rồi.”
Đại Vũ hỏi:
“Ngươi hỏi mấy câu linh tinh vớ vẩn này làm gì?”
Khánh Trần trả lời:
“Ta muốn biết Tông Thừa đã ra ngoài bao lâu, suy đoán quy mô thế lực của hắn hiện nay.”
Có lẽ thời gian Tông Thừa rời khỏi đây còn sớm hơn tưởng tượng vài trăm năm, thậm chí hơn một nghìn năm cũng có khả năng!
Đáp án này khiến Khánh Trần lo lắng.
Nếu cả gan phỏng đoán, thậm chí Khánh Trần còn nghi ngờ Liễu Nguyệt của mấy trăm năm trước là khôi lỗi do sinh thể mô phỏng Tông Thừa tạo ra, đối phương phạm phải một sai lầm y hệt bản thể “Tông Thừa”, không thể giữ thái độ khiêm tốn.
Suy đoán theo logic nhân tính: Sau khi đi khỏi đây “Tông Thừa” đã ẩn nấp một thời gian ngắn, khi phát hiện ra mình không thể đối kháng lại tập đoàn tài chính, hắn muốn nắm giữ lực lượng quân đội, vì vậy có hóa thân Liễu Nguyệt.
Tập đoàn quân Liên Bang dùng tên lửa tiêu diệt quân đội cho “Liễu Nguyệt” khống chế, cho rằng “Liễu Nguyệt: đã chết, nhưng thật ra Tông Thừa sau lưng Liễu Nguyệt vẫn chưa chết, hắn còn sống.
Số khôi lỗi chết vì tên lửa ấy không vượt quá một nửa số khôi lỗi Tông Thừa khống chế.