Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 213: Buông Bỏ




Khánh Trần sửng sốt.

Khánh Quốc Trung hùng hổ nói:

"Biết vì sao nàng không trực tiếp chuyển tiền sinh hoạt cho ngươi không. Chúng ta đã thỏa thuận, mỗi tháng nàng nhất định phải gửi tiền sinh hoạt của ngươi cho ta, ta mới đồng ý ly hôn với nàng, nếu không ta sẽ không đồng ý li hôn, nàng cũng không thể nào tái hôn được!"

"Thì ra là thế."

Khánh Trần bây giờ mới hiểu ra.

Khánh Quốc Trung tiếp tục nói:

"Hiện tại điều kiện kinh tế của nàng tốt, cho ngươi ít tiền ngươi liền cảm thấy nàng tốt hơn ta đúng không? Nàng cũng không phải là người tốt lành gì! Ta bán căn nhà này, sau này còn có thể chừa chút tiền cho ngươi học đại học!"

Chỉ có Khánh Trần biết, số tiền kia đều do hắn khổ cực kiếm được, không phải do Trương Uyển Phương cho.

Cho nên, từ trước đến giờ, Trương Uyển Phương chỉ đang thực hiện điều kiện li hôn với cha hắn, không phải xuất phát từ lòng yêu thương hắn.

Khánh Quốc Trung có nói đây là tiền cho hắn đi học đại học cũng chỉ là một câu nói dối.

Trong thế giới này, lời nói của dân cờ bạc không thể tin được.

Giờ phút này, thế giới này đang biểu lộ ra mặt dữ tợn nhất của nó cho Khánh Trần xem.

Bộ mặt đẫm máu và xấu xí.

Dưới vực sâu giống như là có vô số đôi tay hắc ám muốn kéo thiếu niên xuống, không ngừng không nghỉ.

Khánh Trần ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khánh Quốc Trung, nội tâm đau đớn đến như xé rách của hắn lúc này bỗng khoogn còn nữa

"Ngươi bán căn nhà này đi, sau này chúng ta không còn quan hệ gì nữa."

Khánh Trần nói xong liền quay người đi ra hành lang.

Trong phòng bên cạnh, Giang Tuyết mấy lần muốn lao ra mắng mỏ Khánh Quốc Trung, mấy lần muốn kéo Khánh Trần lại để an ủi nhưng nàng nhớ tới lời nói của Khánh Trần trước khi đi, tuyệt đối không thể để Khánh Quốc Trung biết được chuyện này, như vậy sau khi bán nhà hắn sẽ không đến nữa, nhưng nếu để cho hắn biết dì Giang Tuyết và ta có quan hệ rất tốt, sau này hắn thậm chí sẽ tìm ngươi để vay tiền.

Cho nên, Khánh Trần muốn cắt đứt mối quan hệ này, không cần tiếp tục dây dưa.

Ở phía sau hắn, Khánh Quốc Trung không hề giữ lại Khánh Trần, hắn nói với môi giới:

"Thấy không, mọi chuyện đã được giải quyết. Ngươi tranh thủ thời gian gọi mấy người đồng ý mua đến cục quản lý bất động sản. Hôm nay liền làm thủ tục luôn, bảo hắn giao tiền đặt cọc!"

Khánh Trần đi sang đường Hành Thự, nhìn xe cộ qua lại trên đường.

Người bán khoai nướng bên ven đường đang mở lò đất, nắn mỗi củ khoai lang xem đã mềm hay chưa.

Một người đàn ông trung niên đang gọi điện thoại đi lướt qua hắn, trong miệng còn nói đêm nay tăng ca, không về nhà ăn cơm được.

Xe bus số 4 chậm rãi dừng lại ở trạm dừng phía trước, lái xe buồn bực ngán ngẩm chờ hành khách xuống xe. Hành khách ngồi trên xe không thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng những người này đều không có quan hệ gì với Khánh Trần.

Hắn cảm giác thế giới này vô cùng xa lạ.

Điện thoại trong túi đang đổ chuông, hắn lấy ra xem, là cuộc gọi từ Trương Uyển Phương.

Khánh Trần nhận:

"Alo?"

Trương Uyển Phương nói:

"Tiểu Trần, cuối tuần này mẹ đi công tác, lại không đi thăm ngươi được..."

Khánh Trần ngắt điện thoại, sau đó đem số điện thoại của Trương Uyển Phương và Khánh Quốc Trung đều kéo vào danh sách đen, hủy kết bạn với tài khoản Wechat của họ.

Một lúc sau, Giang Tuyết chạy tới, nàng nắm chặt tay Khánh Trần hỏi:

"Tiểu Trần... Ngươi không sao chứ?"

Khánh Trần cười cười:

"Buông bỏ được mọi chuyện trong quá khứ cũng không quá khó, nhưng ta còn muốn làm một chuyện nữa."

...

Tới gần nửa đêm, Khánh Quốc Trung khẽ hát và đi bộ dưới đèn đường mờ ảo. Hắn uống một ít rượu, tâm trạng còn rất tốt.

Trong tay hắn là một túi nhựa, bên trong là mấy vạn tiền vừa lấy được, một tay cầm lấy điện thoại:

"Alo, lão Trương, ngươi đang đánh bài ở đâu, có thiếu người không... Ngươi đang nói cái gì đấy, ta có tiền, hôm nay vừa bán nhà xong, chuẩn bị làm các ngươi thua đến cái quần cũng không còn đây!"

"Tốt tốt tốt, ta đang ở gần đấy, ngươi chờ ta, lập tức đến ngay đây..."

Khánh Quốc Trung lập tức đi về phía trước.

Lúc này, hắn lại có cảm giác là lạ, đột nhiên quay đầu nhìn.

Trên con đường nhỏ sau lưng một bóng người cũng không có, nửa đêm con đường trống rỗng, chỉ có vài con mèo hoang đang nhảy qua nhảy lại trên hàng cây xanh.

Khánh Quốc Trung cười cười, nghĩ thầm, trên đời này làm gì có ma.

"Có thể là do ngồi tù lâu quá nên sợ, để cho ta biết là ai đã báo cảnh sát, nhất định sẽ đánh gãy chân hắn!"

Khánh Quốc Trung tự nhủ.

Nói xong, hắn đi qua hai con phố rồi chui vào trong một tòa nhà nào đó.

Đợi sau khi hắn đi vào, Khánh Trần mới đi ra từ bóng tối cạnh tòa nhà.

"Alo, xin chào, có phải là 110 không? Ta muốn báo cáo nhà số 101 khu 3 tầng 7 tòa nhà Lạc Ấn, có người tụ tập đánh bạc, số tiền rất lớn."

Khánh Trần cầm điện thoại nói:

"Ừ đúng, tụ tập ba người trở lên, số tiền đánh bạc vượt qua 50.000, đủ để lập án truy tố. Các ngươi nhanh chóng đến. Yên tâm, bọn hắn chạy không thoát."

Ngắt điện thoại, Khánh Trần cũng đi vào trong hành lang.

Nói thật, lúc học kĩ thuật theo dõi và chiến đấu, Khánh Trần làm sao cũng không nghĩ đến mình lại dùn những kĩ thuật cao cấp kia vào chuyện thế này.

Cũng không biết nếu Diệp Vãn biết việc này sẽ có biểu tình gì.