Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 212: Chính Vì Nàng




Lúc này, Giang Tuyết đang sửa sang lại căn nhà, nàng còn mua mới tất cả chăn đệm ở trong này.

Lý Đồng Vân nhảy xuống từ trên ghế salon, tội nghiệp ôm lấy eo mẹ nàng nói:

"Mẹ, đêm nay chúng ta ở nơi này đi, ở cùng một chỗ với Khánh Trần ca."

Giang Tuyết cáu giận nói:

"Đây là nhà mà Khánh Trần ca của ngươi mới thuê, ngươi muốn ở là được sao?"

"Mẹ."

Lý Đồng Vân bỗng nhiên nói:

"Ngươi cũng đã trải tốt chăn ga của hai cái phòng ngủ rồi mà!"

"A!"

Giang Tuyết lập tức đỏ mặt, có cảm giác bị vạch trần xong không biết phải làm sao.

Thật ra, mặc dù giữa bọn họ không có quan hệ máu mủ nhưng đã giống như người thân, là một loại tình cảm tinh khiết không trộn lẫn danh, lợi, dục vọng.

Bất luận Giang Tuyết, Lý Đồng Vân hay là Khánh Trần, ở thế giới này, đều là những người đáng thương.

Bởi vì cùng nhau xuyên qua, vận mệnh lại bỗng nhiên gắn bó với nhau.

Lúc Giang Tuyết trải qua nguy hiểm, dù sao nàng cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, vốn dĩ sẽ cảm thấy sợ sệt, không có cảm giác an toàn.

Lúc dọn dẹp phòng ngủ, không biết tại sao lại dọn dẹp những hai căn phòng, trong lòng cũng từng vụng trộm nghĩ tới, nếu sau này có chuyện gì xảy ra cũng có thể mang Tiểu Vân sang ở.

Chỉ là, ý định này bị Lý Đồng Vân vạch trần quá nhanh.

Khánh Trần vội vàng nói:

"Dì Giang Tuyết, căn nhà đối diện này vốn lớn hơn hai căn 101 và 201, một mình ta ở hai phòng ngủ một phòng khách sẽ rất lãng phí, phòng ngủ chính kia sẽ để cho các ngươi, lúc nào sang ở cũng được."

Lý Đồng Vân nhìn về phía Giang Tuyết:

"Ngươi đã nghe Khánh Trần ca nói rồi đấy!"

"Vậy được rồi, nhưng tạm thời chỉ ở đêm nay, ngày mai ngươi không được nhõng nhẽo nữa."

Giang Tuyết đã đồng ý.

...

Giữa trưa ngày thứ hai, Khánh Trần tan học sớm rồi trở về đến nhà , chờ môi giới và Khánh Quốc Trung đến.

Thời gian đếm ngược 8:00:00.

Buổi chiều khoảng 4 giờ, ngoài phòng ồn ào.

Có thể nghe thấy thanh âm của Khánh Quốc Trung truyền đến:

"Không phải ta đã nói cho ngươi rồi sao, nhà này là của ta. Ta CMN muốn bán liền bán, ngươi chỉ cần hẹn khách tới xem là được rồi, chỉ cần giá cả phù hợp, ta sẽ lập tức đi sang tên căn nhà này."

Vị môi giới kia phàn nàn:

"Mấu chốt là con trai của ngài không đồng ý chuyển, dù có sang tên cũng rất phiền phức, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến uy tín của công ty môi giới chúng ta, khách hàng sẽ không tin tưởng nữa."

"Ngươi yên tâm đi, hôm nay ta sẽ giải quyết việc này!"

Khánh Quốc Trung thể thốt nói, trong ấn tượng của hắn, con trai hắn luôn nhẫn nhục chịu đựng, chắc chắn sẽ không phản đối hắn.

Khánh Trần yên lặng nghe mọi chuyện, đến khi đối phương đẩy cửa vào, hắn mới đẩy cửa ra ngoài.

Hôm nay hắn muốn kết thúc mọi chuyện, cho nên hắn không muốn Khánh Quốc Trung biết nơi ở sau này của mình.

Nếu không lúc đối phương thiếu tiền nợ đánh bạc, chắc chắn sẽ tới tìm.

Khánh Trần đứng trong hành lang.

Yên lặng đứng ở đó.

Nhìn cánh cửa chính xa lạ mà quen thuộc trước mặt.

Vì tầng nhà này đã quá cũ kỹ, hộp điều chỉnh nguồn điện trong hành lang cũng bị mất nắp.

Trước kia trong nhà luôn mất điện, cho nên còn phải chuẩn bị sẵn ngọn nến, một khi nhảy áp, cha hắn sẽ cầm nến đi ra ngoài đẩy công tác nguồn điện lên.

Nhưng từ nay về sau sẽ không còn cảnh tượng như vậy nữa.

Khánh Trần giống như nhớ lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ một lần nữa.

Lúc này mới đưa tay, cộc cộc cộc, gõ cánh cửa đã từng là nhà mình.

Cửa mở ra, Khánh Quốc Trung tức giận đứng trong phòng:

"Bây giờ ngươi không ở trường học, về làm gì?"

Khánh Trần bình tĩnh hỏi:

"Tại sao muốn bán ngôi nhà này, ngươi có nghĩ tới, bán ngôi nhà này xong ta sẽ ở chỗ nào?"

Khánh Quốc Trung chưa từng thấy con trai tức giận như vậy, ngây ngẩn cả người.

Nhưng mà rất nhanh hắn lại nhướn mày:

"Đây là nhà của ta, ta muốn bán liền bán! Bán căn nhà này rồi ngươi có thể đi sang ở chỗ mẹ ngươi! Cũng không biết ai thất đức như vậy, dám đi tố cáo ta, khiến ta ngồi tù lâu như vậy. Ta nói này, ngươi đừng có mà gây chuyện với ta!"

"Sao ngươi có thể nói như vậy."

Khánh Trần nói.

"Mẹ ngươi bây giờ có rất nhiều tiền."

Khánh Quốc Trung gào lên:

"Nhà nàng rộng như vậy, ngươi có thể qua chỗ nàng ở."

"Tiền dưới giường hôm qua đâu?"

Khánh Trần hỏi.

"Hết rồi."

Khánh Quốc Trung nói:

"Tiền kia là mẹ ngươi đưa cho ngươi à? Nàng bây giờ có rất nhiều tiền. Ngươi đi tìm mẹ ngươi đi. Sau này đừng tới tìm ta nữa! Ta không hiểu được, lúc ta và mẹ của ngươi ly hôn, tại sao ngươi lại muốn đi theo ta!"

Khánh Trần nhìn hắn rồi nói:

" Ít nhất mỗi tháng mẹ đều gửi tiền sinh hoạt, ngươi làm được cái gì sao?"

Khánh Quốc Trung nghe những lời này liền cảm thấy không vui:

"Ngươi nghĩ mẹ ngươi gửi tiền sinh hoạt là vì ngươi? Nàng là vì chính nàng!"

---

Từ bỏ quá khứ nghe có vẻ là dễ, nhưng biết được sự thật rồi, Khánh Trần sẽ làm gì?