Dạ, cám ơn bạn kenvirgo đã ủng hộ. Mai mình sẽ bạo chương ạ!
---
Ban đêm, đường Bắc hẳn là một trong những địa phương náo nhiệt nhất ở Lạc thành.
Hai bên đường đều là kiến trúc phong cách Trung Quốc cổ đại. Trên đường lát đá xanh, treo từng dãy đèn lồng đỏ.
Trên mặt đường dài khoảng một cây số, có bán chân gà, có bán bánh bột nướng, từng quán ăn trang trí theo một kiểu thống nhất, san sát nối tiếp nhau hướng về phía nam.
Trời vừa tối, đèn lồng đỏ đã được thắp sắng, đã có rất nhiều người đi lại trên con đường lát đá xanh, vô cùng náo nhiệt.
Ngay bên trong một ngõ hẻm nhỏ kiểu Trung Quốc ở phía nam đường Bắc này, một quán nhỏ treo biển: Thu mua Mao Đài giá cao, đông trùng hạ thảo, nhân sâm, hoàng kim...
Một ông lão trong quán cầm một cái ghế dài ra trước cửa, hắn dẫm lên trên, dùng khăn mặt nhè nhẹ lau sạch lớp bụi phủ trên đèn lồng treo ở cửa ra vào.
"Hôm nay giá vàng thế nào?"
Một cái thanh âm khàn khàn vang lên ở phía sau ông lão, hắn quay đầu lại nhìn một cái, vui mừng như điên:
"Nhóc con, lại là ngươi!"
Mặc dù Khánh Trần đội mũ trùm, hai tay nhét trong túi áo, nếu không nhìn kỹ, khó mà nhìn rõ hình dạng của hắn.
Thế nhưng mà, kí ức của ông lão về hắn còn rất rõ, dù sao giao dịch lần trước hắn chiếm được món lời rất lớn, cho nên nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra.
Khánh Trần tỉnh táo nói:
"Ta đã hỏi qua người khác, dù không có hóa đơn ngươi cũng phải mua bằng giá vàng bình thường cho ta, hiệu cầm đồ đều làm như vậy."
Ông lão cũng không xấu hổ, hắn cười híp mắt nói:
"Ai bảo ngươi không muốn bị người khác biết thân phận có chứ, hiệu cầm đồ đều có camera, liên hệ với phía cảnh sát rất dễ dàng tra ra lai lịch của ngươi. Thủ tiêu tang vật thì phải chấp nhận thôi, ta cũng phải chịu rất nhiều nguy hiểm không phải sao?"
"400 gram."
Khánh Trần không lằng nhằng nữa mà nói luôn:
"Ta khuyên ngươi nên nghĩ kỹ lại rồi hãy trả lời cho ta giá cả như thế nào, nếu không hợp lí ta sẽ rời đi."
Lão đầu vui cười hớn hở nói:
"Đừng nóng vội đừng nóng vội, hôm nay giá vàng là 390, ta mua giá 300 thế nào?"
Khánh Trần xoay người rời đi, tấy thế, ông lão vội vàng nhảy xuống ghế dài giữ chặt hắn lại:
"Người trẻ tuổi sao lại không kiên nhẫn như vậy, 320, không thể nhiều hơn được nữa!"
"Được."
Khánh Trần trực tiếp tiến vào trong quán:
"Ta muốn tất cả đều là tiền mặt."
Ông lão đi theo phía sau hắn nói:
"Tiền mặt thì ta không có nhiều như vậy, nếu như ngươi nhất định muốn lấy tiền mặt, chỉ có thể cho ngươi 100 000."
Khánh Trần cười lạnh một tiếng:
"Một nơi chuyên môn thu tang vật lại không có nổi hơn mười vạn tiền mặt? Ta không tin, lão già, nếu ngươi lại dùng mánh lới để ép giá, lần mua bán này sẽ thất bại đấy."
"Được rồi."
Ông lão nói thầm trong lòng, tên này cũng không dễ lừa gạt:
"Kiểm hàng trước đã."
Khánh Trần lấy ra vàng thỏi, ông lão dùng cách cho xuống nước để đo mật độ. Sau khi xác định không có vấn đề gì, liền đi vào phòng mở két sắt lấy ra 128.000 tiền mặt, cất vào bên trong một cái túi nilong màu đen.
"Không phải ngươi định kiểm tra từng tờ một đấy chứ?"
Ông lão nghi ngờ nói.
Sau đó hắn liền trơ mắt nhìn Khánh Trần lấy từng tờ một ra soi dưới kính hiển vi, cuối cùng rút ra năm tờ tiền:
"Đổi một chút, cảm ơn."
"Hừ.."
Vừa rồi ông lão còn nghĩ người trẻ tuổi bây giờ không đủ kiên nhẫn, hiện tại lại kinh ngạc vì sự kiên nhẫn của đối phương.
Hắn không tình nguyện đi vào lấy năm tờ tiền khác ra, đập vào tay Khánh Trần:
"Ta phục rồi, lần đầu tiên ta gặp được người trẻ tuổi cẩn thận như ngươi."
Khánh Trần mặt không thay đổi đáp lại:
"Người gian xảo giống như ngươi, ta cũng lần đầu thấy."
Nói xong, hắn không chút do dự rời khỏi đây.
Số tiền lần này, hắn trực tiếp đưa cho Giang Tuyết, sau đó nhờ đối phương từ từ chuyển khoản từng chút một vào trong Wechat của mình để thanh toán bằng di động.
Nếu có người hỏi, Giang Tuyết có thể nói là trả tiền cho Khánh Trần dạy học thêm cho Lý Đồng Vân.
Số còn lại có thể gửi nhờ trong thẻ ngân hàng của đối phương, Khánh Trần sẽ mang theo bên người để dùng.
Việc Giang Tuyết là người du hành thời gian đã bị lộ nên không cần lo lắng người khác sẽ nghi ngờ, mà hắn thì khác, trong tài khoản đột nhiên được chuyển vào một đống tiền không rõ lai lịch, ai đó cẩn thận tra một chút là sẽ biết ngay.
Chủ nhân của Con Tem Ác Ma còn chưa biết là người nào, hắn nhất định phải cẩn thận hơn.
Lúc về đến nhà, Lý Đồng Vân đang xem tivi trong căn nhà hắn thuê, nàng thấy Khánh Trần trở về liền hưng phấn nói:
"Khánh Trần ca, rèm cửa trong căn nhà này còn tự động cơ, còn có thể dùng điện thoại điều khiển tắt mở của tất cả đèn, bồn cầu cũng là tự động, TV gia hạn một năm thành viên, có thể xem rất nhiều phim hoạt hình!"
Khánh Trần dở khóc dở cười, cô bé này có trưởng thành sớm thế nào dù sao cũng là trẻ con, cho nên thứ hấp dẫn đối phương nhất lại là TV gia hạn một năm thành viên...