Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 210: Từ Bỏ Quá Khứ




Nói xong, hắn gọi điện thoại cho Khánh Quốc Trung, còn ấn mở loa ngoài.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng chơi mạt chượt, Khánh Quốc Trung không kiên nhẫn nói:

"Thế nào?"

"Khánh Quốc Trung tiên sinh, ngài có khỏe không."

Môi giới lại nói:

"Là như vậy, ta có dẫn vài người muốn mua đến xem nhà, kết quả... Hẳn là con trai của ngài, nói nhà này không bán."

Khánh Quốc Trung hơi nghi hoặc một chút:

"Không phải nó đang đi học sao? Sao tự nhiên lại về nhà? Không sao cả, ngươi không cần phải để ý đến hắn, ngôi nhà này đứng tên ta, ta nói bán liền bán, không cần quan tâm ai cả!"

Môi giới nói:

"Nhưng mà, Khánh tiên sinh, chỉ sợ không được đâu, việc này cần ngươi trở về giải quyết, nếu không khó mà kí hợp đồng bán nhà được."

"Vậy thì chờ chiều ngày mai ta sẽ đi qua xem, bây giờ còn đang bận…nhị đồng!"

Khánh Quốc Trung nói.

Nói xong, hắn liền ngắt điện thoại.

Môi giới im lặng cầm điện thoại, sau đó nhìn về phía Khánh Trần:

"Xin lỗi, vậy chiều ngày mai chúng ta lại đến."

Mà Khánh Trần lúc này nghĩ thầm, vì sao Khánh Quốc Trung vừa ra ngoài liền có tiền đánh bài?

Hắn chờ sau khi tất cả mọi người ra cửa, sau đó lập tức đi sờ dưới đáy nệm của mình lại phát hiện mấy nghìn tiền bán vàng thỏi lần trước đã bị Khánh Quốc Trung lấy mất.

Khánh Trần là một học sinh, còn được chứng nhận là học sinh nghèo, nếu trong ví nhét mấy nghìn tiền mặt sẽ dễ bị người khác để ý.

Hắn cảm thất may mắn lần trước đi núi Lão Quân, hắn đã nhét vài thỏi vàng vào ba lô, nếu không mấy thỏi vàng kia cũng bị lấy mất rồi.

Lúc này Giang Tuyết đi đến, nàng nhẹ giọng hỏi:

"Tiểu Trần, ngươi không sao chứ?"

Khánh Trần im lặng lắc đầu.

Giang Tuyết lại nói:

"Ta đã đi xác nhận với bên môi giới, nếu cha ngươi muốn bán căn nhà này, ngươi không có quyền ngăn cản. Theo pháp luật, căn nhà này là của hắn."

Ngoài cửa sổ còn có thể nghe được tiềng ồn ào, là tên môi giới kia đang giải thích tình huống cho mấy vị khách hàng, dù sao những người kia đến xem phòng một chuyến lại phải ra về tay không, đều rất tức giận.

"Ừ."

Khánh Trần nhẹ giọng đáp lại.

"Không sao đâu Tiểu Trần, cha ngươi đã như vậy thì kệ ông ta, sau này ngươi đến nhà chúng ta ở, Tiểu Vân và ta ngủ một gian phòng, ta dọn dẹp phòng của nàng một chút, ngươi liền có thể vào ở."

Giang Tuyết an ủi:

"Từ nay về sau ngươi chính là người nhà của chúng ta. Ngươi yên tâm học tập, sau khi lên đại học ta sẽ nộp học phí cho ngươi."

Khánh Trần cười cười:

"Không sao đâu gì Giang Tuyết, Tiểu Vân cũng đã trưởng thành, nếu ở cùng phòng với ngươi không thích hợp lắm."

Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Khánh Trần nhìn ra bên ngoài, rõ ràng là hai người Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đang ngồi trên xe lăn.

Phía sau bọn họ, còn có người đang đẩy xe lăn.

Hồ Tiểu Ngưu cân nhắc một chút rồi nói:

"Bạn học Khánh Trần, chúng ta nghe thấy môi giới nói chuyện với nhau ở bên ngoài. Là như vậy, hai bạn học ở đối diện ngươi đã dọn đi, nhưng căn nhà kia ta đã mua lại, nếu như ngươi không chê, có thể đến nơi đó ở."

Nói thật, trước kia Hồ Tiểu Ngưu sống an nhàn sung sướng, chưa bao giờ gặp loại chuyện như thế này, hắn không thể hiểu tại sao một người cha có thể bán nhà, làm cho con mình không còn chỗ ở.

Hắn không hiểu được.

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Ta rất cảm ơn ý tốt của ngươi, ta cũng đang có nhu cầu này nhưng ta không thể ở không được. Ta biết ngươi không thiếu tiền, nhưng xin hãy nhận lấy tiền thuê, đồng thời, ta sẽ nhớ kỹ ân tình này."

Hồ Tiểu Ngưu cười cười:

"Được thôi, không có vấn đề gì."

Theo Khánh Trần, đối phương mặc dù có dư nhà nhưng không nhất định phải cho mình thuê, cho nên hắn nhất định phải nhận chuyện này.

Tương lai, nếu đối phương gặp nạn, hắn sẽ miễn phí giúp đối phương một lần.

Hồ Tiểu Ngưu sai người mang chìa khoá tới đưa cho Khánh Trần:

"Tiền thuê nhà bình thường là 1200, nhưng cái nhà này chúng ta vừa tân trang lại, còn mua mới rất nhiều thứ, như điều hoà không khí, bồn cầu thông minh, TV, cho nên tiền thuê nhà sẽ cao hơn một chút, 1400 ngươi cảm thấy thế nào?"

"Hợp lý."

Khánh Trần nói với Giang Tuyết:

"Dì Giang Tuyết, ngươi giúp ta trả trước một ít, sau này ta kiếm tiền trả lại ngươi."

"Ừ."

Giang Tuyết gật đầu.

Hồ Tiểu Ngưu thành khẩn nói với Giang Tuyết:

"Nếu trước kia chúng ta có nói câu nào mạo phạm đến ngươi xin hãy tha lỗi, hi vọng sẽ không lưu lại ấn tượng xấu cho ngươi. Nếu còn cơ hội mong rằng chùng ta có thể trở thành bạn."

Giang Tuyết cười cười:

"Không có gì, đừng để ở trong lòng."

"Ừ."

Hồ Tiểu Ngưu gật gật đầu.

Nói xong, hắn chậm rãi đứng dậy, vịn lan can từ từ đi xuống dưới tầng, người phía sau giúp hắn đem theo xe lăn.

Giang Tuyết nhìn về phía Khánh Trần:

"Chuyện tiếp theo ngươi định làm như thế nào?"

Khánh Trần quay đầu nhìn thoáng qua ngôi nhà quen thuộc. Trong nhà tối tăm, rèm cửa cũ nát, ghế sô pha, trước kia hắn luôn có cảm giác mình sớm muộn cũng có một ngày phải rời đi nơi này, nhưng đến lúc phải đi vẫn còn cảm thấy rất tiếc nuối.

Hắn còn nhớ rõ, trước đây ít năm cha hắn sẽ thường mua bún gạo ở Đào Đào Cư trở về, hai người ngồi ở trên ghế sa lon, ngồi quanh bàn trà ăn cơm.

Hắn còn nhớ rõ trong nhà thường có kiến, mẹ hắn Trương Uyển Phương kiểu gì cũng sẽ phàn nàn quá nhiều côn trùng, nhà quá ẩm.

Hắn còn nhớ rõ từ bàn học của mình nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy cái cây xum xuê trước cửa.

Mỗi một chi tiết nhỏ trong nhà hắn đều nhớ rõ, bất luận là tốt hay hỏng.

Sau đó, mẹ hắn rời đi.

Lại sau đó, cha hắn cũng không trở lại.

Có lẽ đây chính là khuyết điểm duy nhất trong ký ức của hắn.

Nhưng mà cho tới bây giờ….

"Có lẽ đến lúc quên đi mọi chuyện rồi."

Khánh Trần đứng trong căn nhà nhỏ bình tĩnh nói:

"Ngày mai, từ bỏ hết thảy quá khứ thôi.”