Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2102: Rời Đi




Hắn đứng cạnh miệng cống ngầm đã khép lại, suy tư rất lâu.

Cuối cùng hắn xoay người rời đi.

Hắn lẫn vào đám đông, đi qua con phố dài rực rỡ, bước vào một bệnh viện tư nhân và đi thẳng đến phòng trực:

“Xin chào, tôi đến lấy báo cáo tái khám.”

Y tá trực ca này kiểm tra thông tin của Hà Kim Thu, sau đó đưa báo cáo tái khám cho hắn:

“Chào ngài, hôm nay bác sĩ George vẫn luôn đợi ngài đến, ung thư tế bào phổi của ngài đã đến giai đoạn II – III, nếu không điều trị thì chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm.”

Hà Kim Thu nhìn báo cáo, sau đó cười nói:

“Ở thế giới ngoài, ung thư tế bào nhỏ không có thuốc chữa, điều trị cũng chỉ là chịu giày vò phí công mà thôi. Nhờ ngươi nói với bác sĩ George là bệnh của ta không cần chữa trị, ta biết nên làm gì.”

Nói xong, hắn đi ra khỏi bệnh viện, tay trái chống gậy batoong, tay phải vuốt ve Chân Thị Chi Nhãn màu đen, không biết đang suy nghĩ gì.

...

Đội ngũ tập kích Khánh Trần khi đến vui vẻ bao nhiêu thì khi về chật vật bấy nhiêu.

W rời đi, Lee Hyun Ji cũng chạy trốn một mình, họ giống như bầy sói bị hổ đánh tan tác, hoảng loạn chạy tứ tán.

Nikita quay đầu nhìn dãy núi phía xa, lần này họ đến để giết Joker, nhưng kết quả là họ còn chưa gặp được Joker đã thất bại và bỏ chạy.

Mạnh mẽ, thần bí.

Cảm giác áp bách thường trực.

Đó là những cảm giác mà người đàn ông chưa từng gặp mặt ấy đem đến cho nàng.

Không biết vì sao, Nikita nghĩ đến người đàn ông phương Đông anh tuấn náy, kìm lòng không đặng mà nảy sinh khát khao nào đó.

Niềm khát khao ấy không phải là tình dục, mà là sự kích động muốn biến đối phương thành tiêu bản, trưng bày trong phòng khách của mình.

Chẳng qua Nikita biết, tạm thời nàng không có cơ hội này.

Không chết ở đây đã là tốt lắm rồi.

Trên đường núi bên dưới đại bản doanh Everest, King nhìn về phía một tên cấp dưới:

“Dùng cơ hội mở mật thược chi môn của ngươi, nếu có thể mở ra ở New York thì ta sẽ đổi Chân Thị Chi Nhãn màu đỏ của ngươi thành Chân Thị Chi Nhãn màu vàng.”

Màu đen, màu vàng, màu đỏ, màu trắng.

Theo cấp độ vu thuật, màu đen mạnh gấp ba lần màu vàng, màu vàng gấp ba lần màu đỏ, màu đỏ gấp ba lần màu trắng.

Vì vậy, thứ quyết định năng lực của Vu sư không chỉ là cấp bậc mà còn dựa vào màu sắc của Chân Thị Chi Nhãn. Khi King biết được Trịnh Viễn Đông dùng Chân Thị Chi Nhãn màu vàng, hắn không coi đối phương ra gì.

Dù sao nếu hai người họ đều cấp A, khi chạm mặt nhất định là Chân Thị Chi Nhãn màu đen giành được thắng lợi.

Cấp dưới do dự, hắn biết người mở cửa đương nhiên phải ở lại đóng cửa, cho nên nếu đồng ý với điều kiện này thì có nghĩa là King cùng với tất cả những người khác sẽ rút lui, mà hắn phải ở lại đây, một mình đối mặt với sự truy sát của kẻ địch.

King lấy một viên Chân Thị Chi Nhãn màu vàng ra đặt vào tay đối phương:

“Bây giờ ta phải gấp rút trở lại tổng bộ xử lý chuyện đánh lén, cho nên nhất định phải đi. Nhưng ta có thể để Arthur ở lại bảo vệ ngươi rút lui.”

Cấp dưới mừng rỡ, chỉ cần mình không phải là con tốt thí là được rồi.

Hắn nhận Chân Thị Chi Nhãn màu vàng, rồi đặt lên vách núi bên cạnh xoay mười vòng.

King gật đầu:

“Khi trở về ta sẽ ghi nhớ công lao này của ngươi.”

Nói rồi hắn dẫn đội ngũ đi vào mật thược chi môn, chỉ còn lại Arthur và cấp dưới ở đây.

Sau khi tất cả đã đi vào, Arthur nói:

“Đóng cửa lại rồi chúng ta rời đi.”

Cấp dưới gật đầu, xoay Chân Thị Chi Nhãn mười vòng ngược chiều kim đồng hồ để đóng mật thược chi môn.

Ngay sau đó, gáy hắn bị Arthur bóp, đối phương vặn nhẹ một cái, âm thanh đứt gãy vang lên rắc một tiếng.

Arthur nhặt Chân Thị Chi Nhãn lên với gương mặt không chút biểu cảm, King điều khiển khôi lỗi ở lại không phải để bảo vệ cấp dưới rời đi, mà hắn dùng để giám thị xem đối thương có đóng cửa mật thược chi môn không.

Dù sao nếu cấp dưới bị Joker bắt được thì tất nhiên đối phương sẽ đoán được hắn là người đóng cửa, thậm chí sẽ lấy đe dọa tính mạng của cấp dưới để hắn mở mật thược chi môn lần nữa.

Cho nên King mới để Arthur lại giết người diệt khẩu.

Hơn nữa, du thuyền xa hoa của tổ chức Vương Quốc giờ vẫn đang đỗ ở bến cảng Mumbai, trên du thuyền còn có một vật cấm kỵ, Bức tranh của nghệ thuật gia!

Arthur có trách nhiệm hộ tống du thuyền và bức tranh về Bắc Mỹ.

Sau khi lấy lại Chân Thị Chi Nhãn màu vàng, Arthur ngồi xuống vạch mí mắt của cấp dưới, hắn đối diện với đôi mắt xám xịt, đồng tử giãn ra của đối phương, một lát sau Arthur biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại một ký hiệu kỳ lạ trên mặt đất.

Đó là vật cấm kỵ trên người Arthur, nguyên lý của nó là sau khi đối diện với người khác có thể lựa chọn dịch chuyển tức thời hoặc không.

Lúc trước khi hắn cho nổ biệt thự Bạch Trú ở Lạc Thành, hắn đã dùng vật cấm kỵ này để thoát chạy trốn hiện trường.