Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2080: Có Lý




Lúc này, Ương Ương đột nhiên ngồi dậy, xoa xoa đầu:

"Thứ đồ chơi này thật tà đạo, không ngờ ta lại thật sự ngủ thiếp đi...Ta hỏi ngươi, kênh lưỡng tính có tác dụng gì không?"

Hướng dẫn viên Tiểu Trương nghiến răng trả lời:

"Có...trước đây có một người thu nhận chuyên sử dụng nó để bức hại phụ nữ, nó có lịch sử khá lâu đời, cũng được dùng để bức hại đàn ông nữa... "

Ương Ương cười nhạt nói:

"Con trai ra ngoài cũng phải thật chú ý an toàn đấy."

Khánh Trần:

"...Tại sao tỉnh dậy phong thái của ngươi lại khác hoàn toàn vậy."

"Thiên phú dị bẩm đấy."

Ương Ương cười nói.

Ương Ương đã bị ảnh hưởng bởi đài thôi miên, sau khi Khánh Trần tắt đài thì nhanh chóng tỉnh táo lại, đây chính là điểm khác biệt giữa siêu phàm giả và người bình thường.

Để có thể sống sót, hướng dẫn viên Tiểu Trương cố hết sức giới thiệu:

"Nhưng thứ này thật ra rất vô vị, ở thế giới trong đã không còn đài phát thanh vô tuyến nữa rồi, cho nên ta chỉ có thể mang đến thế giới biểu để sử dụng, ở thế giới biểu nó sẽ có tác dụng hơn đôi chút, dù sao chiến trường chính vẫn là ở thế giới biểu này."

Khánh Trần ngạc nhiên liếc mắt nhìn hướng dẫn viên Tiểu Trương:

"Xây một đài phát thanh vô tuyến, thu lại phát sóng mỗi ngày không phải là được rồi sao? Xây một đài phát thanh vô tuyến phủ sóng toàn Liên bang thì tốn bao nhiêu chứ... "

Hướng dẫn viên Tiểu Trương sững sờ một lúc:

"Lời ngài nói có lý thật đấy."

Cách hiểu vấn đề của Khánh Trần rất đơn giản: nếu có điều kiện thì phải đi, không có điều kiện, tạo ra điều kiện cũng phải đi. Nếu ở thế giới trong không có đài phát thanh vô tuyến thì tự xây một cái thôi.

Vì một vật cấm kỵ có thể ảnh hưởng đến cấp A, xây riêng một đài phát thanh vô tuyến và sau đó mỗi kênh sẽ phát một tiết mục đặc biệt, vòng lặp vô hạn.

Lẽ nào không xứng đáng sao?

Tất nhiên xứng đáng!

Bản thân các gián điệp vẫn có một số công nghệ liên lạc vô tuyến, xây dựng món này cũng không phải khó.

Sau đó Khánh Trần liền gọi cho La Vạn Nhai bằng điện thoại vệ tinh, yêu cầu đối phương trực tiếp xây dựng một đài phát thanh cả ở thế giới trong và thế giới biểu, thành phố số 10 vừa hay nằm ở trung tâm của Liên bang, như vậy sẽ tốt hơn cho toàn bộ Liên bang.

Với sức mạnh công nghệ của thành phố số 10, chỉ cần ba ngày để hoàn thành nó.

Thậm chí Khánh Trần còn đã nghĩ xong việc làm thế nào để binh lính Trần thị vừa hát vừa nhảy...

Tuy nhiên, thứ này là vật cấm kỵ ở Bắc Mỹ, liệu có bắt buộc phải phát sóng nội dung tiếng Anh không? Nếu là vậy thì hắn phải tìm một người du hành thời gian giỏi tiếng Anh để ghi lại nội dung.

Ương Ương cười nói:

"Đi leo đỉnh Everest thôi vẫn có người vội vàng dâng tới vật cấm kỵ, cảm tạ thiên nhiên ban tặng."

Khánh Trần hỏi:

"Lần này có bao nhiêu người đến giết ta?"

"Không biết nữa, ta chỉ là chân sai vặt thôi."

Tiểu Trương yếu ớt nói.

"Ngươi là người Trung Quốc, tại sao lại đi chạy việc cho các thế lực ở nước ngoài?"

Khánh Trần lạnh lùng nói.

Hướng dẫn viên Tiểu Trương im lặng.

Khánh Trần biết, chẳng qua là vì "họ đã cho quá nhiều".

Khánh Trần hỏi:

"Ta muốn biết tên thật của tất cả các cao thủ cấp A của tổ chức Vương quốc và tổ chức Future, ngươi có thể cho ta không?"

Hướng dẫn viên Tiểu Trương sửng sốt một lúc:

"Mật danh không được sao, rất ít người biết tên thật của họ, ở Bắc Mỹ, phần lớn đều giấu tên thật và chỉ sử dụng mã ký tự của họ để gặp mặt mọi người. Ví dụ, ở Bắc Mỹ có một vật cấm kỵ giống như điện thoại, chỉ cần biết tên thật và ngoại hình là có thể gọi cho bất cứ ai, lúc nào cũng được."

"Còn có một vật cấm kỵ 'Bật Lửa Của Thợ Săn' nằm trong tay K, chỉ cần hắn có được tờ giấy ghi tên thật của ngươi là có thể dùng bật lửa đốt cháy tờ giấy đó, có thể theo dõi tung tích trong một khoảng thời gian."

"Và còn có một vật cấm kỵ nữa, chỉ cần biết viết tên thật của ngươi, ngươi sẽ chết trong vòng 24 giờ, có người suy đoán, vật đó cũng nằm trong tay K. Tất cả siêu phàm giả trung thành với Vương Quốc đều phải giao riêng tên thật của mình cho K, đây là một trong những thủ đoạn của hắn để khống chế tất cả mọi người."

Khánh Trần sửng sốt một hồi, vật cấm kỵ Bật Lửa này cũng không phải là thái quá, nó tương tự như tác dụng của Ungaikyo.

Một cái là cần thi thể của mục tiêu muốn giết, một cái là cần tên thật viết tay, khó có thể nói cái nào khó sử dụng hơn, nhưng Ungaikyo là thức thần, không phải vật cấm kỵ, Khánh Trần không thể được miễn trừ.

Còn vật cấm kỵ cuối cùng, chỉ cần viết tên sẽ trực tiếp sắp đặt cái chết của người đó.

Thứ này giống như cuốn sổ tử thần vậy, nó ghê gớm hơn rất nhiều so với cái sắp đặt vận hạn của Khánh Trần.

Nói về chiếc bật lửa chỉ cần đốt cháy tên là có thể lấy được tung tích trước:

Bây giờ, Khánh Trần nghi ngờ rằng trước đây K từng đích thân đến Lạc Thành, lại còn điều khiển một quả bom để thiêu rụi ngôi biệt thự của Bạch Trú, có lẽ chuyến đi đó là để tìm cuốn vở bài tập của đám Khánh Trần...