Hôm nay sẽ lên 10 chương, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
---
Phải biết rằng, sách bài tập và sách giáo khoa đều phải viết tên, bài tập nghỉ đông và nghỉ hè cũng cần phải viết tên.
Muốn tìm tên do đích thân một người viết thì đơn giản nhất là đến trường, có lẽ trước đây K đã dùng cách này để tìm tên.
Theo lẽ thường, chỉ cần tùy ý nhìn qua phòng giảng dạy và nghiên cứu là đã có thể tìm thấy ít nhất bảy tám sách bài tập của Khánh Trần, bài tập nghỉ đông và nghỉ hè tuyệt đối không thể thoát được.
Nhưng có lẽ K phải thất vọng rồi, vì ở trường ngoại ngữ Lạc Thành, sau khi nhận vở bài tập nghỉ đông nghỉ hè của học sinh, thầy cô sẽ không sửa bài mà trực tiếp mang bán giấy vụn...
Mà Khánh Trần đã tạm nghỉ học từ lâu, sách giáo khoa của hắn cũng bị Nam Canh Thần bán giấy vụn từ lâu rồi.
Có thể K lúc đó có chút ngớ người, người đánh bại vật cấm kỵ của hắn không phải siêu phàm giả, mà là những người thu đồng nát.
Còn về vật cấm kỵ sau, Khánh Trần đang nghĩ tới một vấn đề, nếu món đồ này nằm trong tay K, thì lẽ ra đối phương đã sớm viết tên hắn để giết hắn rồi.
Nhưng sao lại không như thế?
Có hai khả năng, khả năng thứ nhất là trong khi viết tên vẫn cần phải có một số điều kiện tiên quyết khác, chẳng hạn như giờ sinh chính xác đến từng giờ, hoặc là nơi sinh hay những điều tương tự.
Khả năng thứ hai là quyển sổ ở Bắc Mỹ không nhận diện được tên tiếng Trung, còn Khánh Trần thì không có tên tiếng Anh...
Khánh Trần nhìn hướng dẫn viên Tiểu Trương, nheo mắt cười nói:
"Nào, nói hết những vật cấm kỵ ở Bắc Mỹ mà ngươi biết cho ta nghe, đêm nay ngươi đừng ngủ nữa, khi nào nói xong mới được kết thúc."
Hướng dẫn viên Tiểu Trương nói:
"Còn có một con Chuồn Chuồn Thủy Tinh, dùng để do thám, tốc độ bay cực kỳ nhanh, chỉ cần bắt được nó trong ba giờ là có thể trở thành một người thu nhận mới, nhưng không dễ để bắt được nó. Gạc Phục Hồi có thể bọc tất cả những thứ bị rách trong đó, mọi thứ sẽ được khôi phục sau 24 giờ. Tình Yêu Vĩnh Cửu, đây là một đôi bông tai, hai người yêu nhau sau khi mang vào có thể cảm nhận được linh hồn, chiến đấu một cách ăn ý, và dĩ nhiên cũng có người dùng nó để khảo nghiệm tình yêu... "
Hướng dẫn viên Tiểu Trương nói suốt bốn tiếng đồng hồ, nói mãi đến khi bình minh sắp ló dạng...
Khánh Trần cũng là lần đầu tiên có được kiến thức một cách trực quan về những vật cấm kỵ của Bắc Mỹ như thế này.
Số lượng vật cấm kỵ ở Bắc Mỹ cũng gần bằng ở Liên bang, có khoảng hơn 300 món đã biết và hơn 100 món chưa biết, còn số lượng vật cấm kỵ mà Tiểu Trương biết rõ là khoảng 70 món.
Khánh Trần cảm thấy hắn cần bắt giữ các thành viên cốt cán của tổ chức Vương Quốc và tổ chức Future rồi tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng.
Tuy rằng hắn có Ngoài Tam giới nên không cần lo lắng, nhưng những người khác như thành viên của Bạch Trú, Hội Phụ Huynh, Côn Luân lại không có, hiện tại chiến lược hải ngoại cấp tiến như vậy, mọi người sớm muộn gì cũng phải chiến đấu một trận.
Buộc phải đề phòng.
Có lẽ, Cửu Châu thực sự có thông tin về điều này? Khánh Trần suy nghĩ một chút, nếu Cửu Châu có nó, hắn có thể dùng quả Phỉ Lệ sau khi nhân giống để đổi lấy.
Nghĩ đến đây, Khánh Trần hỏi:
"Hướng dẫn viên Tiểu Trương, ngươi có lời trăng trối nào không?"
Hướng dẫn viên Tiểu Trương kinh hãi lắp bắp:
"Trên tay ngươi có đeo một chuỗi hạt phật kìa, ngươi theo phật giáo đúng không, ông chủ lòng dạ từ bi mà ông chủ!"
Giây tiếp theo, hắn liền thấy Khánh Trần cởi chuỗi hạt phật xuống...
...
Đếm ngược 137: 00: 00.
Bảy giờ sáng.
Các thành viên còn lại của đội leo núi thiêm thiếp thức dậy bên cạnh đống lửa, họ kinh ngạc khi thấy trên người mình đang được đắp bằng chăn cách nhiệt.
"Này, tại sao chúng ta lại ngủ quên bên đống lửa?"
Giám đốc quản lý đầu tư Khương Minh hỏi.
"Có lẽ do mệt quá."
Khánh Trần quậy đống lửa, lên tiếng giải thích:
"Ta đã đắp chăn cho các ngươi, cũng may vẫn chưa đến căn cứ trên đỉnh Everest nên ban đêm ở đây cũng không quá lạnh."
Giám đốc Lưu ở bên cạnh im lặng đứng nhìn, chỉ có hắn biết rằng hẳn là thế lực hải ngoại lại ra tay với Khánh Trần, nhưng Khánh Trần lại một lần nữa hóa nguy thành an, không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, nữ blogger tò mò hỏi:
"Này, hướng dẫn viên Tiểu Trương đâu rồi?"
Khánh Trần cười nói:
"À, hắn mắc phải phản ứng cao nguyên rồi, đã được đội cứu hộ trong làng đưa xuống núi."
Giám đốc Lưu:
"???"
Nữ blogger:
"???"
Hướng dẫn viên của đội leo núi bị phản ứng cao nguyên, có ngược đời không?
Câu trả lời này là điều mà họ không bao giờ ngờ tới...
Mấu chốt là hướng dẫn viên bị phản ứng cao nguyên rồi, họ biết phải làm gì tiếp theo...
"Haha, đùa thôi, xem kìa, dọa các ngươi sợ mất mật rồi."
Khánh Trần cười nói:
"Hắn đến trại của một đội leo núi khác rồi, lát nữa sẽ trở về."
Trong khi nói, hướng dẫn viên Tiểu Trương đã quay trở lại trại.
Tối qua Khánh Trần không hề giết hắn, theo lý mà nói tên này đã dấy lên ý định muốn giết Khánh Trần, Khánh Trần lẽ ra phải giết chết hắn.
Nhưng điều mà mọi người lo lắng cũng là điều Khánh Trần thấy lo: đoàn leo núi không thể thiếu người hướng dẫn...