Lúc này, Jindai Kura đột nhiên hỏi:
"Ta muốn biết, cô gái nhỏ Jinguji Maki đã bắt đầu tu hành rồi đúng không, nếu tu hành rồi liệu có thể triệu hồi thức thần không, và cả...liệu thức thần mà cô bé ấy triệu hồi được có nhiều hơn Âm Dương Sư của bọn ta không?"
Khánh Trần thoáng sững sờ:
"Ngươi hỏi chuyện này làm gì, cô bé còn nhỏ lắm."
Jindai Kura lắc đầu:
"Cô bé ấy vốn dĩ là vương tộc ở phương bắc, nhưng bây giờ lại phải lưu lạc chốn dân gian, nếu có thể, một ngày nào đó khi quyền lực Jindai thay đổi, ta sẽ đón nó trở về."
"Đừng có mà mơ."
Ương Ương nói:
"Nó là con gái của ta và Khánh Trần, nó chỉ có thể lớn lên bên cạnh bọn ta."
Trong giây lát, Jindai Kura và Khánh Trần đều không lên tiếng.
Lúc này, Dodomuki nhẹ nhàng cẩn thận giúp Jindai Kura mang giày và tất, đồng thời dùng thân hình cao lớn của mình làm 'màn che' để chặn tầm mắt của Khánh Trần và Ương Ương, tiện cho Jindai Kura thay áo khoác.
Jindai Kura cười nói với nàng:
"Cảm ơn, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi."
Nói xong, tất cả thức thần đều trở lại bên trong Thần Kiều bản mệnh của hắn.
Ương Ương lẩm bẩm:
"Cũng không bảo bọn họ giúp chúng ta một tay, keo kiệt."
Khánh Trần:
"..."
Jindai Kura hỏi:
"Kế hoạch hôm nay của ngươi là gì, tiếp tục leo núi?"
"Ừ."
Khánh Trần gật đầu:
"Trong vài ngày tới, cho đến khi vết thương của ta đỡ hơn, nhờ hết cả vào mọi người."
"Không thành vấn đề!"
Jindai Kura nói:
"Nhưng phải có một điều kiện trao đổi."
"Điều kiện là gì?"
Khánh Trần thận trọng hỏi:
"Nếu ngươi nói muốn dẫn Maki-chan đi thì đừng hòng, ta xé xác ngươi ra."
"Yên tâm, chuyện vặt hằng ngày thôi."
...
Nhóm người hướng dẫn viên Tiểu Trương đã có mặt ở cửa khách sạn từ sớm.
Một thành viên đội leo núi tên Khương Minh hỏi:
"Tối qua mọi người có nghe thấy tiếng nổ không?"
"Ta có nghe, nó có vẻ rất gần với chỗ chúng ta."
Chu Tuệ, một nữ blogger du lịch nói:
"Ta cảm nhận được điều đó, tiếng nổ vang lên giống như ở trên đầu chúng ta vậy..."
Lúc này, Khánh Trần và Ương Ương cũng đã xuống lầu, hai người vẫn trùm khăn che mặt, còn Jindai Kura đứng bên cạnh lại mang một tinh thần thoải mái đi theo phía sau, hoàn toàn không có ý định che đậy gì.
Khoảnh khắc Chu Tuệ nhìn thấy Jindai Kura, Khánh Trần rõ ràng cảm nhận được mắt của nữ blogger sáng rực lên.
Hướng dẫn viên Tiểu Trương vội vàng giới thiệu:
"Đêm qua vợ của Lưu Song Hỷ - giám đốc Lưu, đã rời Namche Bazaar vì không thể chịu được phản ứng cao nguyên. Tiên sinh Jindai Kura đến từ đảo quốc này là một vận động viên leo núi một mình sống ở thị trấn Namche, sắp tới sẽ là đồng đội của chúng ta, cùng nhau leo lên đỉnh Everest."
Giám đốc Lưu lặng lẽ liếc nhìn với đôi mắt đỏ hoe, chỉ có hắn biết lý do của tiếng nổ đêm qua, hắn cũng biết Jindai Kura là đồng đội của Khánh Trần, là một cao thủ siêu cấp chứ không phải là nhà leo núi một mình gì đó.
Giám đốc Lưu lúc này mới liếc mắt nhìn hướng dẫn viên Tiểu Trương, đột nhiên cảm thấy hướng dẫn viên này có lẽ cũng không đơn giản gì.
Tuy nhiên, những người còn lại trong đội không biết gì về điều đó, mọi người đều nghĩ rằng Khánh Trần là một thanh niên thể lực yếu.
"Xuất phát thôi, hôm nay chúng ta sẽ leo lên đỉnh Lobcek để thực hiện bài huấn luyện thích nghi cơ bản nhất, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu từ làng Lobcek vào ngày mai và đến nơi đóng quân trên đỉnh Everest trong khoảng năm giờ!"
Lại lần nữa khởi hành, lần này Khánh Trần không tiếp tục diễn nữa, vì lần này hắn thực sự rất khó khăn.
Môi trường cao nguyên này dường như càng khuếch đại lên những vết thương trên khắp cơ thể hắn.
Chỗ gãy xương trên hai cánh tay hắn vẫn đang được chữa trị, đau đến không chịu được, các cơ quan nội tạng đang dần lành lặn, vừa đau vừa ngứa.
Cơ bắp, xương và các cơ quan nội tạng được chữa lành nhờ máu mang oxy và chất dinh dưỡng. Một người bị thương sẽ không kìm được mà thở hổn hển, vì não đang nói với cơ thể rằng hắn cần thêm oxy.
Thế nhưng, trong môi trường cao nguyên này, tình trạng thiếu oxy sẽ gây tử vong.
Ương Ương lo lắng liếc nhìn hắn, sau đó quấn túi leo núi của Khánh Trần bằng lực trường để giảm bớt một phần gánh nặng về thể chất trên người hắn, nhưng nó cũng chỉ là muối bỏ biển.
Nàng muốn trực tiếp tạo trường phản trọng lực cho Khánh Trần nhưng Khánh Trần từ chối, nếu vậy tư thế đi đứng của hắn sẽ bị biến dạng, nếu kẻ địch biết chuyện chắc chắn sẽ đoán được tình trạng cơ thể hắn rồi tấn công sớm hơn.
Khác với việc giả vờ khiêm tốn trước đây, giờ đây Khánh Trần lại phải cố tỏ ra mình mạnh mẽ, không thể để đối phương thấy được tình trạng yếu ớt của hắn.
Khánh Trần quay đầu nhìn lại vị trí của Jindai Kura để xem liệu hắn có đang bảo vệ mình tốt hay không.
Kết quả vừa quay đầu lại liền phát hiện quý công tử này đang chọc cho nữ blogger cười khúc khích, cơ thể của nữ blogger cũng sắp treo trên người hắn luôn rồi...
Đây là đãi ngộ của quý công tử đó sao?