Khánh Trần lắc đầu:
“Yên tâm, bây giờ người đi đuổi giết gián điệp của Kashima ở trong nước chắc hẳn đã bao vây họ rồi, họ chẳng có thời gian giết con của ngươi đâu. Từ giờ trở đi, ngoan ngoãn đi leo núi với bọn ta, ta còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi. Đừng cố chạy trốn, nếu ngươi chạy trốn thì ta sẽ biết, đến lúc đó không chỉ đơn giản là chết thôi đâu. Nếu có người hỏi thì bảo vợ ngươi sốc cao nguyên nên được đưa đến Kathmandu rồi.”
Dứt lời, Khánh Trần trở về phòng, Jindai Kura khen:
“Xuất sắc, bây giờ ngươi đã có thể sử dụng năng lực này một cách tự nhiên rồi, hơn nữa còn có thể cứu người sau khi đã bóp cò súng.”
Khánh Trần thở dài:
“Cái gì vậy. Mà Jindai các ngươi còn có gián điệp trong nước nữa à, đưa danh sách cho ta, ta giết sạch họ.”
Jindai Kura vui vẻ:
“Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc à?”
Khánh Trần chịu đựng đau đớn, từ từ nằm lên giường, hắn hít sâu vài hơi rồi nói:
“Có câu, ba chuyện vui tuổi trung niên là thăng quan, phát tài, vợ chết. Ta không ngờ tình cảm của cái người họ Lưu này dành cho vợ mình lại sâu đậm như thế.”
Jindai Kura cười nói:
“Vì thuở nghèo khó khảo nghiệm phụ nữ, khi giàu sang thử thách đàn ông, hầu hết mọi người trên đời này đều không chịu đựng nổi hai thử thách này, cho nên xác suất ly hôn của đàn ông thành đạt mới cao tới 95%.”
Khánh Trần nhìn Jindai Kura với ánh mắt suy tư:
“Ngươi không về ngủ à?”
Jindai Kura cười híp mắt, hắn khoanh chân ngồi dưới đất bắt đầu tu luyện:
“Ngươi bị thương nặng như thế kia, với tư cách là một trong những người hộ đạo của ngươi đương nhiên ta phải ở đây bảo vệ ngươi rồi! Ngươi yên tâm ngủ đi, ta sẽ không phát ra âm thanh.”
Ương Ương trợn trắng mắt.
…
Năm giờ sáng.
Khánh Trần tỉnh dậy sau một cơn ác mộng hỗn loạn, trong giấc mơ, hắn mơ thấy một trận chiến cực kỳ cam go, các thành viên của Bạch Trú và Hội Phụ Huynh liên tục tử trận, còn hắn thì bị ung thu não, thời gian không còn được bao nhiêu.
Cuối cùng trận chiến của họ kết thúc trong thất bại.
Sắp thành lại bại.
Khi tỉnh dậy, Khánh Trần thấy Ương Ương đang nằm bên cạnh giường mình, cố gắng nắm lấy bàn tay của hắn, mềm mại và ẩm ướt.
Khánh Trần bị sốt, 39 độ.
Đây là lần đầu tiên hắn ngã bệnh kể từ khi trở thành siêu phàm giả, có thể thấy hắn đã bị tổn thương nặng đến thế nào trong trận chiến hôm đó với Trần Dư.
Tâm trí và cơ thể của hắn đều rơi vào trạng thái kém đến cực độ, hắn thậm chí không thể chiến đấu nổi nữa.
Ương Ương ngẩng đầu lên nói:
"Ngươi tỉnh rồi, để ta rót cho ngươi cốc nước nóng, uống xong thì nghỉ ngơi thêm lát nữa."
Ánh mắt Khánh Trần nhìn lướt qua nàng, ngây người nhìn Jindai Kura.
Vào lúc này, quý công tử này không biết từ đâu có được một chiếc ghế tựa bọc da, hắn đang thoải mái nằm trên đó và mặc một bộ đồ ngủ.
Hone- onna đặt thanh kiếm dài của mình sang một bên, và đang cầm một chiếc giũa bằng vàng ròng tinh xảo để cắt móng chân cho Jindai Kura.
Tenjo Kudari thì lại chui lên từ dưới giếng, cạo lông mày và lông mặt cho Jindai Kura, nàng ấy tạo bọt trắng và thoa đều lên vùng dưới cằm của chủ nhân, sau đó dùng dao cạo cạo sạch, cuối cùng dùng một chiếc khăn nóng chườm lên mặt chủ nhân, và bắt đầu mát xa phần đầu...
Dodomaki thì đang xoa bóp đùi cho hắn.
Đám thức thần này, người nào người nấy đều bận rộn không thua gì nhau.
Khánh Trần vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng cảnh tượng này ngay lập tức khiến hắn tỉnh táo hơn hẳn, cả một phòng đầy ma!
"Tên này bắt đầu như vậy từ khi nào đấy?"
Khánh Trần chỉ vào Jindai Kura.
Ương Ương nhún vai.
Jindai Kura lấy chiếc khăn trên mặt xuống, thoải mái nói:
"Xem ra ngươi bị thương nặng đấy, động tĩnh lớn như vậy cũng không cảm nhận được, có lẽ, bây giờ là thời điểm tốt nhất để giết ngươi nhỉ."
Khánh Trần nói:
"Đừng đá sang chuyện này, ta đang hỏi ngươi...thức thần được dùng cho những việc này sao?"
Jindai Kura cười nói:
"Nếu không thì dùng thế nào? Ở thời đại Nguyên thị, bản thân thức thần chính là người hầu của Âm Dương Sư đấy, ngươi cho rằng 'Nekomata' tại sao chỉ bắt chuột chứ không tham gia chiến đấu? Đó là bởi vì chức năng của nó là giúp chủ nhân tóm sạch những con chuột trong sân. Zashiki Warashi có tác dụng gì nào? Chính là giúp chủ nhân làm ấm giường. Chuông Chùa Dojo có tác dụng gì nào, tất nhiên là được dùng để báo thời gian trong thời đại đó."
Khánh Trần nhướng mày.
Jindai Kura nói tiếp:
"Tổ tiên của Nguyên thị vốn là một người lười biếng và keo kiệt, hắn ta không muốn bỏ tiền tìm người hầu trông coi dinh thự của mình nên đã đi bắt hơn một trăm con yêu ma về giúp hắn trông coi nhà cửa, vừa bớt tiền vừa bớt lo, đầy tớ mua rau còn bòn rút tiền rau của hắn, chứ yêu quái thì không. Hơn nữa, hắn nhận thấy rằng một khi một con quái vật được đặt tên, thì đó sẽ là một sự trung thành tuyệt đối, điều này tốt hơn nhiều so với con người."
Nhất thời, Khánh Trần thậm chí không biết đó có phải là chuyện cơ mật hay không.
Ngươi nói nó không phải, nhưng phần lớn mọi người đều không biết chuyện đó.
Ngươi nói đó là bí mật, nhưng thực sự nó lại quá qua loa.