Trên suốt đường đi, trước khi đến nơi đóng quân đỉnh Everest thì phải đến ngọn núi Lobcek, đây dường như là một mục cố định đối với hầu hết tất cả những nhà leo núi.
Do đó, cùng leo lên núi có hơn mười đội, tổng cộng có gần một trăm người.
Lần đầu Khánh Trần quay đầu nhìn lại chỉ có một mình Chu Tuệ ở bên cạnh Jindai Kura.
Nhưng một tiếng sau khi hắn quay đầu lại đã có hơn 20 người phụ nữ vây quanh Jindai Kura, tất cả đều vui vẻ cười khúc khích, thậm chí họ còn ghen tị với những người được đứng gần Jindai Kura hơn...
Chúa ơi!
Ở thành phố số 22 và số 20, người khác biết Jindai Kura là ai, ngươi tay ôm phải ấp còn thấy bình thường.
Nhưng giữa nơi vùng núi hoang vu thế này, ai lại biết được cái tên Jindai Kura này?!
Tại sao những người phụ nữ này lại cứ vây quanh hắn như thế?
Khánh Trần nhìn sang các đội leo núi khác, thấy rõ có rất nhiều người nhìn Jindai Kura với ánh mắt thù địch.
Thế này còn khiến người ta căm ghét hơn hắn nhiều...
Ương Ương cười hỏi:
"Sao, đố kị hả?"
"Không phải."
Khánh Trần lắc đầu:
"Hắn đã đồng ý làm hộ đạo giả cho ta nhưng kết quả lại đi trêu ong ghẹo bướm. Hiện tại sức chiến đấu của ta gần như bằng không, đang rất cần hộ đạo giả đấy..."
Ương Ương vui vẻ cười:
"Ta thấy như vậy cũng tốt, đỡ phải vây quanh hai ta làm bóng đèn."
Khánh Trần đột nhiên nghĩ, Jindai Kura liệu có phải cũng là một dị năng giả, đánh thức năng lực thu hút ong bướm?
Trên đường đi, Khánh Trần cũng trò chuyện và cười đùa với đồng đội, hỏi thăm người quản lý đầu tư Khương Minh về cách quản lý tiền của hắn, có nên đầu tư vào cổ phiếu hay không.
Câu trả lời của Khương Minh là:
"Cổ phiếu loại A trong nước chó còn chẳng thèm chơi."
Jindai Kura nhân thời gian nghỉ ngơi thì đến tìm Khánh Trần:
"Ta hỏi thăm rõ ràng rồi, trong hai đội leo núi khác có người khả nghi, danh tính mà họ chia sẻ sau khi vào đội leo núi có vấn đề rất lớn, ngoài ra họ chưa bao giờ mở ba lô của mình ra trước mặt người khác. Nhưng ngươi yên tâm, ta đã lôi kéo được một đội phòng thủ chung rồi, đêm nay sẽ đi giết mấy người đó, trong balo có vũ khí, ta sẽ giải quyết hết thảy cho ngươi."
Khánh Trần và Ương Ương trợn mắt há mồm...
Khi hai người họ hãy còn đang ngây ngốc thì Jindai Kura đã lợi dụng cô gái đi cùng rồi lôi kéo được một đội liên hợp phòng thủ hơn 20 người rồi!
Lại còn lên kế hoạch đêm nay sẽ đi giết những tên khả nghi đó!
Thánh thần ơi!
Jindai Kura nhìn hai người họ:
"Lẽ nào các ngươi lại tưởng ta đang yêu đương thật? Ta kén chọn lắm đấy được không, người từng qua lại với Jindai Kura này có ai không phải là đại minh tinh nổi danh khắp chốn trong liên bang hay những tiểu thư đài các?"
Khánh Trần thở dài:
"Đúng là dân chơi!"
Ai cũng biết Kỵ Sĩ có nhiều mánh khóe, nhưng chiêu thức lẳng lơ này của Jindai Kura đến Kỵ Sĩ cũng chẳng học được.
Nói chung là hắn không học được...
...
Vào ban đêm, mọi người đều xuống khỏi núi Lobcek, nghỉ ngơi một lát ở làng Lobcek, sáng mai khi tiếp tục xuất phát, điểm đến sẽ là khu đóng quân đỉnh Everest.
Mọi người đang dựng lều, Jindai Kura híp mắt cười nói:
"Đã đến lúc báo đáp ân tình rồi, Khánh Trần, Ương Ương, giúp ta dựng lều nhé, đây là điều kiện để ta trở thành hộ đạo giả."
Khánh Trần sững sờ:
"Vậy thôi?"
"Đương nhiên rồi."
Jindai Kura nói:
"Không thì ngươi nghĩ điều kiện là gì?"
"Ngươi không biết tự dựng sao?"
Khánh Trần phàn nàn:
"Cơ hội được ta chấp nhận một điều kiện không nhiều đâu, ngươi nhớ trân trọng lấy."
"Ta không dùng tới đâu."
Jindai Kura ung dung nói:
"Ta là quý công từ nhà Jindai, mười ngón tay không cần đụng nước, sao lại phải làm chuyện của đầy tớ này, nếu ở thế giới trong, ta nhất định sẽ dùng thức thần để dựng lều, còn không phải ta lo bọn chúng dọa người ta chạy mất hay sao."
"Được rồi."
Khánh Trần thở dài.
Hắn và Ương Ương giúp tên này dựng lều, còn hắn lại chạy đi tiếp tục vui vẻ trò chuyện với những người phụ nữ.
Có cảm giác, hai người họ giống như tùy tùng của Jindai Kura...
Tại buổi giao lưu ban đêm, Jindai Kura đi giao lưu với những người phụ nữ, trong mấy đội leo núi chỉ còn lại những người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ, họ nhạt nhẽo chia sẻ với nhau câu chuyện cuộc đời mình...
Chỉ có đội của Khánh Trần là ổn, ít nhất vẫn còn có Ương Ương.
Hướng dẫn viên Tiểu Trương mỉm cười và lấy ra một chiếc radio:
"Ở khu vực cao nguyên, thiết bị vô tuyến là phương tiện liên lạc duy nhất của chúng ta, muốn gọi cứu hộ dưới núi, liên lạc với người trên núi hay thông báo thời tiết đều phải dựa vào thiết bị vô tuyến. Nơi chúng ta đang ở có phần thô sơ, không có ti vi để xem, ta chỉ có thể cho mọi người nghe tin tức trên đài, nghe xong 20 phút rồi về lều ngủ."
Đài phát thanh rất cũ, sau khi được bật lên, nó phát đi tin tức gần đây: quỹ đã giảm mạnh, quỹ than khóc ở khắp mọi nơi, đây là một lời nhắc nhở khán giả nói chung, đừng quản lý tài sản một cách tùy tiện. Không quan tâm tiền thì tiền bỏ đi.
Trong quá trình nghe đài, Khánh Trần đột nhiên phát hiện bên cạnh đống lửa, mọi người bỗng nhiên đồng thời ngáp một cái, hơn nữa ánh mắt của họ dần rơi vào trạng thái mệt mỏi.
Ngay cả Ương Ương cũng không ngoại lệ!