Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2065: Ngươi Không Sao Chứ?




Nếu Đại Vũ biết cha mình là một người như vậy, hơn nữa biết rõ ân oán tình thù năm xưa, đương nhiên sẽ tưởng niệm người cha này.

Vả lại, Trần Ngưng Chi là nhân vật nòng cốt trong phe phái của gia chủ Trần thị, lập trường cũng ăn khớp.

Đại Vũ thật sự là con của sư phụ...

Ngoài đáp án này ra Khánh Trần không nghĩ ra được khả năng nào khác nữa.

Khánh Trần nhìn về phía Đại Vũ, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp...Sư phụ có biết việc này không?

Đại Vũ lạnh lùng lườm Khánh Trần:

“Đừng có dùng cái đầu của ngươi vào chuyện của ta, đi ngủ đi.”

Nói xong, hắn nghênh ngang nằm trên giường, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi

Từ khi Đại Vũ gặp phải Khánh Trần, cơ thể của hắn vẫn luôn ở trong trạng thái tiêu hao ý chí tinh thần, mà chiến đấu cứ xảy ra liên tục, đúng là đen đủi.

Khánh Trần chậm rãi đứng dậy:

“Những người khác nghỉ ngơi đi, Dĩ Dĩ, ngươi cõng đại trưởng lão dậy, chúng ta đi làm quen địa hình, trong vòng 12 tiếng ta phải xác nhận toàn bộ con đường ở đây.”

Trần Gia Chưởng sửng sốt:

“Ngươi bị thương nặng hơn bọn ta, không cần tĩnh dưỡng một lát à? Bọn ta trúng một đòn của Trần Dư, mà ngươi chịu đòn mấy lần luôn đấy.”

“Không cần.”

Khánh Trần lắc đầu:

“Ta quen rồi.”

Sự đau đớn trên cơ thể tấn công ý chí, nhưng Khánh Trần đã quen với điều này từ lâu rồi, hắn cũng từng chịu đựng cơn đau như thế này khi còn ở căn cứ A02.

Tần Dĩ Dĩ yên lặng nhìn Khánh Trần, cảm thấy dường như Khánh Trần không thay đổi gì cả, nhưng hình như đã thay đổi rất nhiều.

Nàng bỗng nói;

“Hay là ta cõng ngươi đi, đại trưởng lão có thể tự đi được.”

Đại trưởng lão:

“???”

Khánh Trần cười nói:

“Không cần.”

Nói xong, hắn xoay người đi ra khỏi nơi ẩn nấp.

Zard ở bên cạnh hô lên:

“Ta đi nữa, ta đi nữa!”

Trong hang động chỉ còn lại Trần Gia Chương và Đại Vũ. Sau khi tất cả mọi người rời đi, Đại Vũ đột nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Trần Gia Chương:

“Không được suy đoán lung tung, ân oán tình thù năm xưa của các ngươi không liên quan gì đến ta hết.”

Trần Gia Chương im lặng, hình như Đại Vũ vẫn còn khúc mắc trong lòng.

Đếm ngược 08:00:00.

Hang động đá vôi dưới lòng đất có mười mấy nghìn con đường, nhưng lại chỉ có 18 con đường để đi lên mặt đất.

Khánh Trần đứng ở ngã rẽ:

“Đường nào đi lên mặt đất?”

“Chính giữa.”

Đại trưởng lão nằm trên lưng Tần Dĩ Dĩ và nói với chất giọng suy yếu.

“Ba con đường bên cạnh dẫn đi đâu?”

Đại trưởng lão nhìn ký hiệu:

“Phần cuối của con đường thứ nhất là sông ngầm, nhưng ta cũng không biết con sông ngầm này dẫn đi đâu, con đường thứ hai là ngõ cụt, đi khoảng mấy trăm mét nữa là không còn đường đi nữa, đường thứ ba là vách núi, lạ một điều là có dấu vết đào bới, như có người được chôn cất dưới vách núi, ở đó còn có ổ trùng, chúng không tấn công con người nhưng trông rất ghê.”

Khánh Trần bỗng có cảm giác xem Ma Thổi Đèn...Nhưng hắn không hứng thú gì với việc trộm mộ, trong đó cùng lắm là cất giấu vàng bạc châu báu.

Đột nhiên Khánh Trần phun một búng máu, nhưng hắn lau miệng như không có việc gì rồi tiếp tục ghi chép lại địa hình.

Đại trưởng lão cau mày:

“Ngươi không sao chứ?”

“Không sao, tụ huyết trong cơ thể thôi.”

Khánh Trần nói, hắn chợt quay đầu nhìn Zard:

“Ta nghe được tiếng giày ghệt giẫm lên mặt đất ngay trên đỉnh đầu, chuẩn bị chiến đấu, cho Trần thị một món quà bất ngờ.”

Khánh Trần định dựa vào địa hình phức tạp ở đây để đấu với cả tập đoàn quân Trần thị, khiến đối phương không thể thuận lợi vượt qua khu cấm kỵ.

Nói xong hắn nhanh chóng chạy về một hướng khác, thậm chí còn không cần xem ký hiệu.

Đại trưởng lão hoảng sợ, hắn có cảm giác nơi này đã trở thành địa bàn của Khánh Trần…

Hiện tại, trong hang động đá vôi u ám.

Đại trưởng lão đang cầm túi nước đổ vài giọt lên mắt, sau đó hắn lắc đầu, ý bảo không thể làm vậy.

Khánh Trần biết đại trưởng lão đang dùng cách ra hiệu bằng chân tay để nói cho họ biết quy tắc là gì.

Rốt cuộc trong khu cấm kỵ không được thảo luận về quy tắc, căn cứ để phán định là ngôn ngữ có hệ thống.

Từng có người dùng hình thức vẽ tranh trong khu cấm kỵ để nói cho đồng đội biết quy tắc mà không bị trừng phạt, nhưng có người thử viết chữ trên giấy để truyền đạt quy tắc thì lại bị phán là vi phạm.

Cho dù là phỏng đoán sai lầm cũng không được, một khi quy tắc nhận được ngươi đang suy đoán quy tắc, ngay lập tức toàn bộ khu cấm kỵ sẽ biến thành kẻ địch của ngươi.

Đâu cũng là một trong những nguyên nhân Khánh Trần học vẽ, trước đó hắn vẽ tranh trên mặt đất, báo cho Zard, Đại Vũ và Trần Gia Chương về quy tắc một cách mơ hồ, để mọi người tự lĩnh hội.

Đột nhiên Khánh Trần nghĩ đến một việc, về phán định ngôn ngữ có hệ thống này nếu cụ thể hơn thì có phải là...không thể dùng tiếng Trung để thảo luận không?

Lấy mấy ông lão ở khu cấm kỵ số 002 làm ví dụ, ý thức của siêu phàm giả sau khi chết đi chưa chắc đã đi đầu thai chuyển thế hoặc tiêu tan, mà rất có khả năng bị giam cầm trong khu cấm kỵ này bằng một hình thức nào đó, trở thành chúa tể ở nơi ấy.