Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2063: Thần Kỳ




“Dầu để thắp đèn làm từ mỡ của Thần Ngưu, dùng được rất lâu.”

Tần Dĩ Dĩ giải thích:

“Một ngọn đèn dầu chứa đầy dầu mỡ bò thế này có thể thắp sáng ba, bốn năm.”

“Thứ tốt.”

Trong hang động có bảy, tám chiếc giường đá chạm khắc, chân tường còn đặt mấy chục hòm gỗ cao nửa người, Khánh Trần mở ra xem, không ngờ lại là súng ống được bọc trong vải dầu, ngoài ra còn có đồ ăn cùng với một ít thảo dược Khánh Trần chưa thấy bao giờ.

Xem ra nơi này là “phòng an toàn” do Hỏa Đường xây dựng, một khi gặp nạn ở khu cấm kỵ số 008 thì mọi người sẽ ẩn nấp ở đây.

Sắc mặt của đại trưởng lão tái nhợt, xem ra lúc Hàng Ma Kim Cang do Trần Dư điều khiển đá hắn một cú quả thật đã khiến hắn bị thương nặng.

Hắn nói chậm rề rề:

“Các tộc nhân khác không sao.”

“Sao ngươi biết?”

Khánh Trần hỏi.

“Theo thông lệ của Hỏa Đường, một khi gặp nạn thì có 18 con đường hang đá vôi có thể dẫn tới đây. Nếu không đến chứng tỏ họ đã an toàn, cho nên không cần ra nữa.”

Đại trưởng lão giải thích:

“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc hẳn họ đã rời khỏi khu cấm kỵ theo sự căn dặn của ta.”

Tần Dĩ Dĩ đặt đại trưởng lão lên một chiếc giường đá trong hang động một cách cẩn thận, đại trưởng lão chỉ vào một hòm gỗ:

“Bên trong có thịt Thần Ngưu đã được ướp muối và phơi khô, Dĩ Dĩ ngươi lấy ra cho mọi người, phân chia cho những ai bị thương, thịt Thần Ngưu trong đó đủ để chúng ta ăn trong 7 ngày, có thể chữa lành mọi vết thương.”

“Thịt Thần Ngưu thần kỳ vậy ư?”

Hai mắt Khánh Trần sáng rực lên:

“Các ngươi sẽ định kỳ cất trữ thịt Thần Ngưu ở đây ư? Ở nơi này còn có thứ gì nữa, số thảo dược kia dùng để làm gì?”

Đại trưởng lão tức khắc cả kinh:

“Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng có mà đi vào đây một mình, lỡ như lạc đường thì không ai cứu ngươi được đâu. Hang động đá vôi này trải rộng hơn trăm km, người bình thường đi vào là không ra được!”

Khánh Trần nói:

“Các ngươi đánh dấu ký hiệu ở trên tường mà, ta thấy còn có mũi tên rẽ trái rẽ phải đấy thôi.”

Đại trưởng lão giải thích:

“Đó đều là giả, có nhiều ký hiệu dùng để lừa người khác thôi, ngươi đừng nghĩ là đi theo ký hiệu thì có thể tới đây lần nữa.”

Khu vực dưới lòng đất này phức tạp hệt như mê cung, Khánh Trần từng đi vào một hang động đá vôi tương tự, khi đó hắn bị Jindai Yunhe bắt đi.

Nếu người bình thường lầm đường đi sâu vào bên trong, khả năng cao sẽ bị lạc, có khi cả đời cũng không tìm được lối ra.

Đại trưởng lão khuyên:

“Thật đấy, mấy người các ngươi đừng tự tiện đến đây, Hỏa Đường bọn ta mất mấy chục năm mới hiểu biết rõ về nơi này.”

Khánh Trầm trầm tư vài giây:

“Xuất hiện ba ký hiệu rẽ trái liên tục vậy thì lần rẽ trái thứ ba là rẽ phải, ba ký hiệu rẽ phải liên tiếp thì lần rẽ thứ hai đi thẳng. Thấy ký hiệu hình tròn thì lặp lại quy luật của ba ký hiệu trước đó mà đi tiếp, thấy dấu gạch chéo tức là tất cả những ký hiệu sau đều đảo ngược, cho đến khi nhìn thấy ký hiệu hình tròn tiếp theo...Đúng không?”

Đại trưởng lão:

“???”

Khánh Trần gật đầu:

“Xem ra ta tổng kết đúng rồi.”

Đại trưởng lão nhìn về phía Trần Gia Chương:

“Đầu óc tên này làm từ cái gì mà mới đi theo ta một lần đã nhớ hết tất cả các quy luật rồi vậy?”

Khánh Trần chịu đựng cơn đau đớn trải khắp cơ thể, hắn ngồi tự vào tường:

“Quy luật của các ngươi không phức tạp lắm, hai ngày tới ta sẽ sáng tạo quy luật mới cho các ngươi, chắc chắn có hiệu quả hơn hẳn cái của ngươi, về sau không ai tìm được đến đây nữa.”

Đại trưởng lão tức giận nói:

“Sau đó khiến ta cũng không tìm thấy đúng không? Đừng có mà chơi chữ với ta!”

Bây giờ đại trưởng lão cảnh giác rồi.

Trước kia Hỏa Đường thường xuyên tiếp xúc với Lý Thúc Đồng, Trần Gia Chương, tuy hai người này chuyên sự nhưng đều là hạng vũ phu, cùng lắm là đánh hắn một trận thôi.

Hơn nữa Lý Thúc Đồng và Trần Gia Chương cũng nể mặt hắn, chưa bao giờ đánh hắn trước mặt tộc nhân Hỏa Đường, đây là chuyện tốt.

Thân là đại trưởng lão của Hỏa Đường, hắn vẫn phải có chút thể diện ấy.

Vì vậy Hỏa Đường họ không sợ Kỵ Sĩ như Lý Thúc Đồng và Trần Gia Chương, mà họ sợ nhất là kiểu Kỵ Sĩ như Khánh Trần, không chỉ sức chiến đấu cao mà còn giỏi mưu kế.

Loại Kỵ Sĩ này không chỉ đánh ngươi mà còn dùng đủ mọi cách hãm hại ngươi!

Đại trưởng lão nhìn tiểu tổ tông nhà mình với ánh mắt lo lắng, nghĩ thầm nếu Tần Dĩ Dĩ và Khánh Trần ở bên nhau thì đấu lại Khánh Trần được sao?

Hai người này tổng cộng có 1000 điểm khôn khéo, Khánh Trần 1200, Tần Dĩ Dĩ còn thiếu Khánh Trần 200 điểm nữa.

Tần Dĩ Dĩ lấy thảo dược và thịt bò khô trong hòm gỗ ra, nàng nói:

“Thịt Thần Ngưu có rất nhiều công hiệu, ăn nó có thể giúp hoạt huyết xóa tan vết bầm, thúc đẩy sự phát triển của cơ thể. Thảo dược này chữa trị ngoại thương, nhưng chắc nội tạng của ngươi cũng bị nứt vỡ, cho nên nhai nó rồi nuốt xuống là được.”

“Cảm ơn.”

Khánh Trần cười nói:

“Của cải của Hỏa Đường phong phú thật đấy.”

Đại trưởng lão bực bội, không ngờ Tần Dĩ Dĩ lại đưa thịt Thần Ngưu và thảo dược cho Khánh Trần trước tiến chứ không phải cho mình...