Bên trong khí cầu máy vô cùng bận rộn, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị rút lui khỏi khí cầu máy cấp Giáp.
Mà Trần Dư bỗng nhìn về phía chỉ hủy:
“Xác nhận với Dã Hồ, lúc bộ đội trên mặt đất di chuyển có gặp phải thi thể của nạn dân không?”
Chỉ huy ngạc nhiên, rồi hắn quay người đi, vội vàng đi liên hệ với Trần Dã Hồ.
Kết quả là qua xác nhận, trong lần thứ hai tiến vào khu cấm kỵ tập đoàn quân trên mặt đất quả thật có phát hiện thi thể của nạn dân, nhưng số lượng hoàn toàn không ăn khớp.
Ngay từ đầu mọi người không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng thi thể bị thực vật trong khu cấm kỵ tiêu hóa hoặc bị dã thú kéo đi.
Nhưng bây giờ bị Trần Dư nhắc nhở mới giật mình nhận ra điểm kỳ lạ!
Quan chỉ huy của khí cầu máy sởn tóc gáy:
“Ông chủ, có thứ quái quỷ gì đó ăn hết thi thể rồi ư?”
Trần Dư liếc hắn:
“Sau khi kết thúc trận chiến, ngươi từ đại tá giáng cấp xuống làm thiếu tá, trở lại khí cầu máy cấp Giáp rèn luyện lại một lần nữa, khi nào bệnh ngu xuẩn của mình được chữa khỏi thì hẵng về.”
Sắc mặt của chỉ huy thay đổi, song cũng chỉ có thể thấp giọng ưng thuận.
Vị bán thần Trần thị này tựa như một nhân vật điềm đạm bước từ trong tranh ra, nhưng mỗi khi hắn đưa ra quyết định nào đó thì không một ai trong gia tộc dám lên tiếng chất vấn.
Trước đây, sau khi Trần Truyền Chi qua đời, cũng từng có người nghi ngờ chất vấn, nhưng đều bị Trần Dư dùng thủ đoạn cương quyết trấn áp.
Trần Dư nói:
“Những nạn dân đó chưa chết, hết thảy đều là giả. Ta đoán khi các ngươi bắt nạn dân có lẽ đã bất cẩn bắt luôn cả Khánh Trần, chắc chắn hắn có vật cấm kỵ Con Rối Giật Dây và đã lợi dụng vật cấm kỵ này lên kế hoạch cho toàn bộ chuyện này. Bảo Trần dã Hồ phân tích lại video, phải phân tích cẩn thận quy tắc biết được từ video, bỏ giả giữ thật. Dứt khoát bảo một binh sĩ ăn gì đó ở khu cấm kỵ, nếu không chết thì chứng tỏ chúng ta bị lừa.”
Chỉ huy lập tức đi truyền lệnh.
Rốt cuộc rất nhiều binh sĩ của tập đoàn quân đã không ăn uống gì suốt một ngày một đêm rồi.
Họ đói cồn cào ruột gan.
Nếu bây giờ xác định được họ bị người khác đánh lừa thì sẽ không còn quá khó khăn khi băng qua khu cấm kỵ số 008.
Chẳng qua việc này không thể để lộ ra ngoài, bằng không Trần thị mất hết mất mũi!
Trần Dư nói tiếp:
“Các ngươi rút lui đi, ta ở đây yên tĩnh vẽ tranh, miễn cho các ngươi quấy rầy ta. Xảy ra chuyện gì thì gửi tọa độ lại đây, ta có Thanh Ngưu, có thể đến chỗ các ngươi bất cứ lúc nào. Nếu trong vòng hai ngày các ngươi không tìm được tung tích của mục tiêu thì tiền lương của tất cả các sĩ quan đều giảm một bậc, sau đó từ bỏ việc truy giết họ, trực tiếp tấn công Hỏa Đường.”
Nói xong, bán thần của Trần thị xua tay, ý bảo quan chỉ huy đi ra ngoài.
Còn hắn đặt bức tranh Trì Quốc Thiên Vương đã vẽ được một nửa lên trên mặt đất, sau đó lấy một tấm vải vẽ mới ra, bắt đầu vẽ phác họa trên tấm vải.
Trần Dư không hổ là thiên tài hội họa, chỉ với vài nét phác thảo, nhân vật trong bức tranh đã có “sức sống”, như đang trừng mắt nhìn ra ngoài tranh.
Người trong tranh có mái tóc đong đưa dựng đứng hệt như ngọn lửa, đó đúng là Hỏa thần Chúc Dung.
...
Đếm ngược 24:00:00.
“Rẽ trái, leo lên sườn núi thấp đằng trước là đến chỗ ẩn náu.”
Đại trưởng lão nằm trên lưng Tần Dĩ Dĩ và nói, hắn đã cực kỳ suy yếu.
Khánh Trần, Đại Vũ, Zard, Trần Gia Chương, Tần Dĩ Dĩ, đại trưởng lão của Hỏa Đường, nhóm sáu người trốn chạy băng qua một hang động đá vôi rất dài.
Trong số sáu người này có ba người bị Trần Dư đánh trọng thương, là Khánh Trần, Trần Gia Chương và đại trưởng lão.
Còn ba người còn lại, Đại Vĩ điềm nhiên như không, coi như không liên quan gì đến mình, mà bụng của Zard phồng lên như phụ nữ có thai.
Khánh Trần ngạc nhiên:
“Ngươi làm cái gì đấy?”
“Người già yếu, tàn tật và phụ nữ có thai, chúng ta có người già và người tàn tật rồi, chỉ còn thiếu phụ nữ có thai thôi.”
Zard nói với giọng nghiêm túc.
Khánh Trần:
“...Ngươi muốn đi xe bus chiếm chỗ ngồi à?”
Đại trưởng lão:
“Các ngươi tìm đâu ra tên dở hơi như này thế?”
Đại Vũ nói với khuôn mặt không chút biểu cảm:
“Đào từ trong đất lên.”
Khánh Trần thấy được một vài ký hiệu mà hắn không biết trong hang động, như là mật mã, đại trưởng lão chịu trách nhiệm giải mật mã, chỉ dẫn họ đi về phía trước.
Trong lúc đó họ còn lội qua vài con sông ngầm, cho dù là chó săn máy cũng đừng hòng lần theo mùi đuổi theo họ, nếu tập đoàn quân Trần thị có thể theo xuống đây được thật thì khả năng cao sẽ mất phương hướng ở chỗ này.
Theo chỉ thị của đại trưởng lão, họ bò lên một con dốc thấp của hang đá vôi, và rồi trước mặt sáng sủa hẳn lên.
Trong hang động đá vôi rộng hơn 100 mét vậy mà lại khô ráo không ngờ.
Trên vách tường có tám ngọn đèn dầu, cung cấp độ ấm cho hang động, khiến nơi này trở nên ấm áp dễ chịu.
“Đèn dầu có thể cháy mãi à?”
Khánh Trần tò mò.