Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2061: Tranh Vẽ




Mà phản ứng đầu tiên của Zard là nhìn chày Hàng Ma tiêu tan trước ngực mình cùng với lỗ trống còn sót lại, hắn kêu rên:

“Chày Hàng Ma của ta!”

Đại Vũ gào lên:

“Giờ vẫn chưa đi à? Tập đoàn quân sắp tới rồi, nếu các ngươi không đi thì chết hết đấy! Trần Dư tung ra một bức tranh nữa là mọi người chết ở đây cả đấy!”

Nói rồi Đại Vũ nhảy từ trên cây xuống chạy về phía xa, còn những người khác có chạy hay không, không liên quan đến hắn.

Khánh Trần chạy tới cõng Trần Gia Chương, Tần Dĩ Dĩ nhặt hắc đao, cõng đại trưởng lão, tất cả mọi người chạy trốn.

Đúng như Đại Vũ nói, một bức tranh của Trần Dư đã ép họ vào đường cùng rồi, nếu lại thả thêm một bức tranh nữa thì cả đám đi chầu trời luôn à?

May mà hình như Trần Dư không định ra tay tiếp, mà chỉ ra lệnh cho tập đoàn quân Trần thị tiếp tục đuổi theo họ và thả mấy trăm con chó săn máy ra.

Mọi người chạy thục mạng một cách chật vật, có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.

Đại trưởng lão nằm trên lưng Tần Dĩ Dĩ mắng chửi:

“Trần Gia Chương, đám Kỵ Sĩ các ngươi có thể cách xa Hỏa Đường ra không hả? Cứ gặp các ngươi là xảy ra chuyện, đúng là xui xẻo!”

Trần Gia Chương cũng đốp lại:

“Ngươi nghĩ ta muốn lắm à? Ngươi cho rằng tại sao tập đoàn quân Trần thị lại xuất hiện ở đây? Họ lùa hơn một nghìn ba trăm nạn dân đến phân tích quy tắc, ý đồ vượt qua khu cấm kỵ số 008 tấn công Hỏa Đường đấy, Ngươi nghĩ bằng từng ấy người của Hỏa Đường các ngươi có thể chống lại thủ đoạn của Trần Dư sao? Nếu không phải Khánh Trần kiên trì muốn cứu các ngươi thì bọn ta đã chạy từ lâu rồi! Ngươi nghĩ bọn ta tự đại lắm hay sao mà dám đối đầu với bán thần? Bọn a còn chưa bằng ngón út của người ta đâu!”

Đại trưởng lão im lặng:

“Có việc sao ư?”

Tần Dĩ Dĩ khẽ mỉm cười, nhưng cũng không nói gì.

Trần Gia Chương tiếp tục chửi mát:

“Ý định của Trần thị là trong lúc Khánh thị bị cầm chân ở phía bắc thì giải quyết các ngươi trước. Không có bọn ta, ai giúp Hỏa Đường các ngươi? Ngươi mau về thắp hương khấn vái thần linh vô dụng của các ngươi đi!”

Lần này đại trưởng lão không phản bác nữa...

Thật ra hắn cũng biết, về mặt nguyên tắc Kỵ Sĩ khá đáng tin cậy...

...

Trên khí cầu máy cáp Giáp, Trần Dư bình tĩnh đứng trong phòng chỉ huy, trước mặt hắn là một cái bàn dài trải một tấm vải vẽ chừng sáu thước, bức họa Trì Quốc Thiên Vương đã vẽ được một nửa.

Trong khí cầu máy đã loạn cào cào, tất cả các binh sĩ đều đang cố gắng xử lý uy hiếp đến từ vũ yến.

Một sĩ quan đứng bên cạnh bàn:

“Ông chủ, chuẩn bị chuyển sang khí cầu máy cấp Ất thôi, tuabin của chiếc khí cầu máy này đã bị hỏng, không thể tiến về phía trước được nữa, chỉ có thể lơ lửng một chỗ.”

Trần Dư không nói gì, hắn chỉ nghiêm túc phác họa đàn tỳ bà trong tay Trí Quốc Thiên Vương, đàn tỳ bà được dùng bột nhũ vàng để vẽ, thoạt nhìn sặc sỡ lóa mắt.

Trong ống vẽ cạnh bàn chỉ có hai cuộn tranh đã hoàn thành.

Phác họa đàn tỳ bà xong, Trần Dư nói với giọng điệu hời hợt:

“Gấp cái gì, tổng cộng sáu người, bốn người trọng thượng, họ có thể chạy đi đâu được? Chẳng qua là đám dê con chờ làm thịt mà thôi. Bảo bộ đội dưới mặt đất theo sát, phát hết chó săn máy kiểu mới ra. Sau trận chiến ở khu cấm kỵ này Hỏa Đường cũng chẳng đáng để bên ta lo lắng nữa.”

Sĩ quan:

“Rõ, ta sẽ đi truyền lệnh.”

Trong hạm đội rối loạn, một mình Trần Dư đứng im lặng trước bàn, dường như tách biệt hẳn với xung quanh.

Hắn nhớ lại cảnh tượng mình vừa nhìn thấy thông qua Hàng Ma Kim Cang, mới đầu hắn tưởng Lý Thúc Đồng đến thật, nếu thật sự là đối phương thì sẽ rất khó giải quyết.

Chưa biết chừng chiếc khí cầu máy cấp Giáp trên bầu trời này sẽ bị đánh thủng.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu Lý Thúc Đồng thật sự có mặt ở đây thì sao có thể để mặc mình đánh trọng thương bốn người? Chỉ sợ đã ra tay từ sớm rồi.

Rốt cuộc Hàng Ma Kim Cang lợi hại đến mấy cũng chẳng đấu nổi mười hiệp với Lý Thúc Đồng.

Đối mặt với đối thủ như Lý Thúc Đồng, hai cuộn tranh cũng không thể mang lại cảm giác an toàn cho Trần Dư.

Nhưng đó không phải là Lý Thúc Đồng thật sự, vậy có thể là gì?

Tranh vẽ.

Trên đời này chỉ có họa sĩ của Trần thị mới có thể vẽ ra được cái thần vận của Lý Thúc Đồng giống như in đến vậy.

Bức tranh không có thần vận thì không thể chiến đấu.

Trần Dư nhớ lại tỉ mỉ danh sách họa sĩ Trần thị, sau đó hắn nhếch miệng cười:

“Thì ra là ngươi, thảo nào ngươi biết vẽ Lý Thúc Đồng.”

Trong khí cầu máy cấp Giáp, Trần Dư đứng cạnh bàn, không ngừng hồi tưởng lại những việc kỳ quái xảy ra từ khi thăm dò khu cấm kỵ số 008 đến nay.

Trước đó Trần Dư nghi ngờ Jindai phá hoại kế hoạch của họ, nếu không phát hiện ra bóng dáng Khánh Trần thì cũng thôi.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn là do Khánh Trần giở trò.

Trần Dư cảm thấy cái tên Khánh Trần này rất đặc biệt, tựa như ẩn chứa thứ ma lực nào đó. Chỉ cần nghe thấy có tên Khánh Trần trong một chuyện nào đó là hắn không kìm lòng được mà suy nghĩ sâu xa hơn, hắn nghĩ liệu có điều gì kỳ lạ trong chuyện này không.