Nếu không phải lúc trước ảnh tử phá hủy át chủ bài của Trần Dư, hủy hoại 62 bức tranh của hắn thì hiện nay bán thần Trần thị sẽ còn đáng sợ hơn, cảnh giới này đạt đến ngưỡng cao nhất của bán thần!
Thảo nào Trần Dư có dã tâm, bắt đầu lên kế hoạch, thì ra hắn có đủ tự tin.
Lúc này, Hàng Ma Kim Cang chiếm thượng phong, áp chế đại trưởng lão về mọi mặt, ba đầu sáu tay tấn công dồn dập như gió táp mưa sa.
Đại trưởng lão chém một nhát đao, mà Hang Ma Kim Cang bỗng chắp bốn tay trước ngực, giữ chặt hắc đao trong lòng bàn tay!
Ngay sau đó hai chân và hai cánh tay còn lại của Hàng Ma Kim Cang đồng thời tấn công, ba đầu, sáu tay, bốn chân cứ như bật hack, một người mà có thể dùng như ba người!
Thảo nào họa sĩ Trần thị đều thích vẽ thần Phật trên trời, bởi vì thần Phật có thể bật hack!
Hơn nữa, Trần Dư ở trên khí cầu máy, nếu chỉ dùng tranh để chiến đầu thì hoàn toàn không bị hạn chế bởi quy tắc của khu cấm kỵ.
Đối phương đã tính toán mọi việc kỹ càng, cho nên mới điều động hạm đội số 2 của Trần thị.
Đột nhiên!
Đại trưởng lão cầm đao, thình lình bị Hàng Ma Kim Cang đá bay ra ngoài, còn hắc đao vẫn đang nằm trong bốn cái tay của đối phương!
Zard:
“Xong đời.”
Khánh Trần:
“CMN…”
Hàng Ma Kim Cang cầm chày Hàng Ma đã khó chơi rồi, giờ hắc đao vào tay đối phương, vậy chẳng phải là gặp ai thì chém liền à?
Thấy thế ai mà chẳng hoảng?
“Cứu người!”
Khánh Trần gào lên:
“Zard, bảo vệ đại trưởng lão và sư bá!”
Zard đã chìm vào lòng đất như cát lún trong sa mạc, Hàng ma Kim Cang vung hắc đao định chém đại trưởng lão.
Nhưng lần này tốc độ của nó không còn nhanh như trước. Mặt đất cứng rắn dưới chân Hàng Ma Kim Cang bỗng chốc hóa thành cát mịn, cơ thể khổng lồ kia cũng đang lún dần xuống.
Nó chỉ có thể ra sức giãy giụa mới tạm thời giữ nguyên được tốc độ.
Và quan trọng nhất là Hàng Ma Kim Cang hoàn toàn bó tay với bãi cát lún rộng trăm mét này, dùng đao chém cũng không làm được gì.
Khánh Trần nghĩ thầm lần này chắc chắn không giết được Trần Dư, nếu lần sau chiến đấu với đối phương nhất định phải cẩn thận đối phương chuẩn bị thần Phật hệ Hỏa khắc chế Zard!
“Dĩ Dĩ, cứu người!”
Nói xong Khánh Trần nổ súng yểm hộ, hắn không định ngắm bắn Hàng Ma Kim Cang, dù đối phương bị lún trong cát thì hắn cũng không thể ngắm trúng.
Mà mục tiêu ngắm bắn của hắn là phía trước mặt đại trưởng lão, dùng đạn bình thường xé rách một đường hỏa lực cho đại trưởng lão, ngăn cản Hàng Ma Kim Cang nhân cơ hội giết người.
Nhưng Hàng Ma Kim Cang hoàn toàn không quan tâm, để mặc viên đạn bắn lén bắn trúng, từng viên đạn bắn lên Minh Quang Khải Giáp sau đó hất tung ra ngoài.
Khánh Trần không dám dùng chút lực lượng sấm sét cuối cùng của mình, hắn còn phải đề phòng hạm đội trên không của Trần thị thả máy bay không người lái ra.
Số lượng máy bay không người lái của cả một hạm đội sợ rằng phải trên mười nghìn chiếc, nếu không có năng lực của xung điện từ thì mọi người sẽ chết.
Có những át chủ bài, khi không sử dụng thì hữu ích hơn là dùng nó.
Lúc này Tần Dĩ Dĩ đã đuổi tới nơi, nàng kéo đùi phải của đại trưởng lão đã không thể động đậy và rời đi.
Đại trưởng lão cảm thấy da đầu chợt mát lạnh, hắc đao đã chém lên mặt đất chỉ cách đỉnh đầu hắn 1 cm.
Nhát đao ấy làm hắn sợ tới mức giật thót, chỉ cần Tần Dĩ Dĩ chậm hơn một giây, thậm chí 0.1 giây thì hôm nay hắn phải chết ở chỗ này rồi!
Hàng Ma Kim Cang vẫn đang đuổi theo, hắn lội qua vũng cát mịn, chém về phía đại trưởng lão và Tần Dĩ Dĩ.
“Ngươi chạy đi, đừng lo cho ta.”
Đại trưởng lão quýnh lên:
“Ngươi mới cấp B, kéo ta theo không chạy thoát khỏi hắn được!”
“Không! Muốn chết thì cùng chết!”
Tần Dĩ Dĩ nói với vẻ ngang bướng.
Đại trưởng lão nhìn vẻ mặt quật cường của Tần Dĩ Dĩ, bỗng cảm thán không uổng công mình thường tiểu tổ tông này, chung quy vẫn được hồi báo…
Đột nhiên Khánh Trần hô to:
“Đại Vũ! Đại Vũ bạn của ta, ngươi ở đâu?!”
Trên tang cây, Đại Vũ tức giận:
“Lúc chiến đấu với bán thần ngươi có thể đừng nhớ tới ta không?!”
“Khó lắm.”
Khánh Trần vừa nổ súng vừa cười nói:
“Chúng ta là bạn mà! Mau ra tay đi, chúng ta đi giúp đại trưởng lão, nếu không giết được Hàng Ma Kim Cang, cứ để nó đuổi giết mọi người, đánh bại từng người một thì tất cả chúng ta đều phải chết.”
Đại Vũ ngôi trên tang cây, thong thả nói:
“Là mấy người các ngươi chết, ta không chết được.”
Khánh Trần hô to:
“Nếu Zard chết, sợ là Tiểu Vũ sẽ khóc bảy ngày bảy đêm mất.”
Đại Vũ im lặng vài giây, rồi đột nhiên kéo một chiếc balo ra từ trong lòng bàn tay mình, bên trong nhét đầy ếch, từng con từng con nhào về phía Hàng Ma Kim Cang.
“Không đủ.”
Khánh Trần nói:
“Khỏi nể nang gì hết, thay mặt gia chủ Trần thị khai chiến với bán thần Trần thị đi! Tranh của ngươi đâu, đừng cất giữ nữa!”
Đại Vũ lườm hắn:
“Ngươi thì biết cái gì, một khi ta sử dụng tranh, chắc chắn hắn sẽ đoán ra được thân phận của ta, Trần thị có biết bao nhiêu họa sĩ mà chỉ hành tung của ta không nằm trong sự khống chế của hắn. Chuyện này liên lụy sâu lắm, ngươi đừng có mà đổ thêm dầu vào lửa.”