Khánh Trần nhìn về phía Zard:
“Ngươi sao đấy?”
Zard nằm trên mặt đất, lồng ngực vẫn còn cắm nửa cái chày Hàng Ma, hắn nhìn tán cây với đôi mắt vô hồn:
“Ông chủ, nếu ta chết thì hãy mang thi thể của ta về, chôn trong cứ điểm chiến tranh của chúng ta, sau này xác của ta hình thành vật cấm kỵ, nhất định phải luôn mang theo bên mình, ta muốn tiếp tục kề vai chiến đấu với ngươi.”
Khánh Trần:
“Cũng cẩn thận đấy, biết thi thể của mình sẽ trở về nên không nhắc đến việc chôn ở khu cấm kỵ số 002.”
“Ư…”
Zard nói:
“Ông chủ, ta mệt quá, cũng lạnh nữa.”
Tần Dĩ Dĩ đứng bên cạnh mở to mắt ra nhìn, trên khuôn mặt của nàng hiện lên vẻ thương cảm, hai mắt ngấn lệ.
Zard bồi thêm một câu:
“Trong phim toàn diễn như vậy.”
Khánh Trần dở khóc dở người:
“Rốt cuộc ngươi có sao không?”
“Ta không sao.”
Zard nói:
“Chẳng qua thứ này mắc kẹt trong ngực, cảm giác rất khó chịu, nhưng quen dần là ổn.”
Khánh Trần:
“Ngươi không sao thì nằm trên mặt đất làm gì?!”
Zard:
“Ta đang đếm lá, nhưng mà lá cây trong khu cấm kỵ nhiều quá, ta đếm hoài không xong. Mà ta vừa đếm đến bao nhiêu rồi ấy nhỉ?”
Khánh Trần thầm thở phào một hơi, rồi cười mắng:
“Biết ngay là ngươi miễn dịch với các đòn tấn công vật lý mà.”
Trước kia ở tòa thị chính Osaka, Zard bị bắn mấy nghìn viên đạn mà không hề hấn gì.
Tuy chày Hàng Ma là vũ khí của bán thần, nhưng nó cũng thuộc dạng tấn công vật lý!
Zard sờ lên đầu nhọn của chày Hàng Ma nhô ra từ ngực mình, đột nhiên hắn nhổ mầm cây trên đầu ra.
Khánh Trần sửng sốt:
“Mầm cây này hình như ngươi trồng được hơn một tháng rồi, sao tự dưng lại nhổ đi?”
Zard nói một cách nghiêm túc:
“Ta có skin giới hạn mới rồi, tên là bán thần chi kiếp Zard, về sau ta chính là số kiếp của tất cả các bán thần.”
Trong hoàn cảnh nguy hiểm và căng thẳng như thế này, Khánh Trần nhìn chày Hàng Ma găm trên ngực đối phương mà suýt bật cười thành tiếng.
Nói thật, nếu Zard vì cứu Khánh Trần mà chết, chỉ sợ đối phương sẽ trở thành vết sẹo khó lành trong lòng Khánh Trần.
Dù bao lâu trôi qua cũng không thể khép lại.
Người người trên thế gian này mỗi ngày đều vì lợi ích mà sống, mà kết giao, chỉ có Zard không đòi hỏi điều chi mà chỉ vì bản thân thấy hứng thú, hắn có được một trái tim chân thành và thuần khiết.
Nếu người như thế chết đi thì đó sẽ là tổn thất của thế giới.
“Lạ thật, chiến đấu đến bây giờ mà sao chỉ có một Hàng Ma Kim Cang?”
Khánh Trần nhìn chiến trường với vẻ suy tư.
Khánh Trần suy đoán, tranh vẽ mà Trần Dư luôn cất giấu trên người chắc chắn không chỉ có mỗi bức này.
Cho dù đối phương bị Khánh Chuẩn giết chết, mất một lượng lớn bức tranh tích góp nhiều năm, nhưng những món đồ để bảo vệ tính mạng của Trần Dư chắc chắn không chỉ có thế.
Nhưng Trần Dư dám dốc toàn lực ra tay sao?
Nếu không giữ lại một bức tranh nào, bây giờ đột nhiên có người đánh lén, chẳng phải Trần Dư thành con cá nằm trên thớt hay sao?
Lỡ như lúc này Lý Thúc Đồng đang mai phục trong khu cấm kỵ chuẩn bị ra tay, bán thần của Trần thị dám đánh cuộc sao?
Rốt cuộc Lý Thúc Đồng đang ở phía nam, tuy Khánh Trần biết sư phụ ở khu cấm kỵ số 002, nhưng mà Trần Dư không biết.
Khánh Trần nghĩ ra rồi, Trần Dư đang kéo dài thời gian, đối phương không muốn sử dụng tranh mới, bán thần Trần thị muốn dùng Hàng Ma Kim Cang cầm chân tất cả mọi người.
Sau đó dùng tập đoàn quân Trần thị bao vây họ, hoàn thành công việc thu hoạch.
Hắn tĩnh tâm lắng nghe trong chốc lát...Quả nhiên!
“Ta nghe được có tiếng đội quân di chuyển ở phía xa, tối đa ba cây số.”
Khánh Tần nói:
“Hàng Ma Kim Cang đang kéo dài thời gian với chúng ta, Trần Dư không nỡ sử dụng bức tranh thứ hai, muốn trì hoãn cho đến khi tập đoàn quân tới đây! Không ổn, nơi này đã nằm trong phạm vi bao phủ của súng cối đơn binh rồi!”
Thời gian trở nên cấp bách, Khánh Trần cố gắng đứng dậy, Tần Dĩ Dĩ nhìn hắn và nói:
“Ta cõng ngươi nhé? Chúng ta lùi lại.”
Khánh Trần cười nói:
“Không cần.”
Tần Dĩ Dĩ nhìn Khánh Trần một cách nghiêm túc, dáng vẻ của thiếu niên vẫn không hề thay đổi, vẫn là tên nô bộc quật cường ấy.
Tốt quá.
Khánh Trần nhìn chiến trường, đối mặt với hai cao thủ cấp A, Hàng Ma Kim Cang vung mạnh cánh tay lên như vung chùy, đánh bay Trần Gia Chương!
Đại trưởng lão tức giận:
“Sao bây giờ ngươi yếu thế hả? Ngươi bị đánh bay thì ta làm sao đây?! Hả? Kỵ Sĩ các ngươi còn có thể vô dụng hơn nữa được không, đã nói là cùng nhau kề vai chiến đấu giết thần, kết quả ngươi yếu như vậy à? Sức mạnh trước kia ngươi dùng để đánh ta đi đâu rồi!”
Trần Gia Chương nằm trên mặt đất ho ra máu:
“Đánh đấm nào thú vị bằng uống rượu.”
“CMN!”
Đại trưởng lão tức điên.
Không có Trần Gia Chương giúp đỡ, đại trưởng lão cũng dần kiệt sức, cấp A một mình đối mặt với tác phẩm của bán thần, tất cả đều bại trận.
Chiến đấu đến tận bây giờ, thể xác và tinh thần của mọi người đều mệt mỏi.
Trần Dư chỉ xé một bức tranh đã có thể đẩy cả Khánh Trần, Zard và đại trưởng vào đường cùng, đây chính là uy lực của bán thần.