Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 205: Bức Thư




Như vậy thì thật kỳ lạ, đối phương cứ như đang cho tiền, lần đó dù không giao dịch thì Lý Đông Trạch vẫn sẽ ra tay.

Đối phương còn nói "Tuyệt đối sẽ không tiết lộ nội dung giao dịch với những người khác", càng giống như đang biểu thị thái độ: Xin ngài cứ yên tâm giao dịch cùng ta.

Khánh Trần suy nghĩ, tên Hồ Tiểu Ngưu này thông minh hơn Lưu Đức Trụ nhiều, chờ sức khỏe đối phương tốt lên và quay lại thành phố số 18, hắn sẽ tìm cơ hội tiếp xúc thử.

Nếu xác định được đối phương không có vấn đề gì, để Hồ Tiểu Ngưu thay thế Lưu Đức Trụ trở thành người đại diện có thể là lựa chọn không tồi.

Làm như vậy sẽ không cần lo Lưu Đức Trụ ở giữa kiếm lời từ hai bên.

Lúc này, Lưu Đức Trụ bỗng nhiên gửi đến một tin nhắn:

"Ông chủ, không phải vì những việc này mà nửa đêm ta làm phiền ngài, mà vì ở chỗ ta đã xảy ra một ít chuyện..."

"Xảy ra chuyện gì?"

" Nửa đêm lúc ta đi tiểu, phát hiện bên gối đặt một bức thư. . . Ông chủ, trên bức thư kia còn dán một con tem có hình vẽ Ác Ma, đến bây giờ ta vẫn còn sợ."

Giờ Khánh Trần mới hiểu ra, thì ra nửa đêm tên này làm phiền mình là bị dọa bởi Con Tem Ác Ma.

Vật cấm kỵ ACE-017, Con Tem Ác Ma.

Vật này từng xuất hiện trên cặp Vương Vân một lần. Khánh Trần nghi ngờ người sở hữu của nó là người đàn ông đã gọi điện cho thủ lĩnh côn đồ đêm đó.

Cũng chính người này đã liên kết đám côn đồ và Vương Vân với nhau, chủ mưu đằng sau sự việc ở núi Lão Quân.

Một người bí ẩn đứng sau thao túng tất cả mọi việc.

Một người không quan tâm đến pháp luật hay nhân tính.

Khánh Trần hỏi:

"Trên thư viết cái gì."

Lưu Đức Trụ trả lời:

"Chỉ có một câu: Chúng ta chơi một trò chơi đi, ai tìm được đối phương trước, người đó sẽ trở thành chủ nhân, hì hì."

Khánh Trần nhíu mày, điều khiến hắn rợn tóc gáy không phải nội dung thư, mà là hai chữ hì hì này.

Người bình thường làm gì có ai sẽ dùng hì hì làm câu cửa miệng, chỉ có người thần kinh không bình thường lắm mới có thể dùng như thế.

Giống như...hắn ta đang gửi một lời chào cho Khánh Trần.

Câu nói này rất rõ ràng không phải đang nói với Lưu Đức Trụ, bởi vì muốn sử dụng Con Tem Ác Ma cần phải có điều kiện, rõ ràng đối phương đã tìm được nơi ở của Lưu Đức Trụ.

Nhưng đối phương cũng biết Lưu Đức Trụ chỉ là kẻ thế mạng, người đối phương muốn tìm là Khánh Trần!

Bị loại người này để mắt tới là vô cùng nguy hiểm.

Đến bây giờ Khánh Trần mới cảm thấy, ở trong thế giới nguy hiểm này, dù có che dấu như thế nào cũng có một ngày sẽ bị lộ.

Lưu Đức Trụ hỏi:

"Ông chủ, làm sao bây giờ?"

Khánh Trần trả lời:

"Chờ hắn tìm đến ngươi, sau đó giết chết hắn."

...

"Cởi giày ra."

Sáng sớm, trong ngôi nhà nhỏ, Giang Tuyết ngồi trên ghế trúc trước mặt Khánh Trần, bình tĩnh nói.

Nàng đã búi gọn tóc lên, trong tay còn cầm một lọ thuốc bôi.

"Dì Giang Tuyết, vết thương trên chân của ta khỏi rồi."

Khánh Trần vừa cười vừa nói:

"Thật sự không sao."

"Không được, ta phải nhìn một chút."

Giang Tuyết lạnh mặt nói:

"Ngươi quá tàn nhẫn với chính mình. Nếu không nhìn ta không yên tâm được. Nghe lời ta, nhanh cởi giày ra, ta mang thuốc từ thế giới trong đến cho ngươi."

Sau sự việc xảy ra ở núi Lão Quân, Giang Tuyết liền thuê cả ngôi nhà, ông chủ và bà chủ đã đều về nhà của họ, trong nhà bấy giờ chỉ còn lại ba người.

Lúc này, Lý Đồng Vân ngồi xổm bên cạnh nói:

"Khánh Trần ca, ngươi nghe lời mẹ ta đi, nàng còn đặc biệt mang thuốc từ thế giới trong đến cho ngươi, mẹ ta nói thuốc này rất đắt."

Khánh Trần chỉ đành cởi giày ra.

Giang Tuyết hơi sửng sốt:

"Tình trạng đúng là tốt hơn nhiều, ở thế giới trong ngươi có bôi thuốc không?"

"Có."

Khánh Trần gật gật đầu.

Mấy ngày đầu, hắn đi đường núi cùng Lý Thúc Đồng, vết thương bị vỡ ra khá nhiều.

Nhưng sau này mọi người đều ngồi trên xe Pickupnên đến bây giờ vết thương ở chân đã gần như khỏi hẳn.

Giang Tuyết lại có chút tiếc nuối:

"Thuốc này đắt như vậy lại bỏ phí sao."

"Không lãng phí."

Khánh Trần cười nói:

"Nếu sau này lại bị thương ở thế giới ngoài, chúng ta có thể dùng luôn. Dù sao hoàn cảnh bây giờ cũng khá nguy hiểm, nên chuẩn bị một ít thuốc men ở thế giới ngoài."

"Ừ, nếu vết thương trên chân ngươi đã chuyển biến tốt rồi thì chiều nay chúng ta có thể quay về thành phố chứ?"

Giang Tuyết nhìn Khánh Trần:

"Ta sẽ gọi một chiếc xe taxi, làm như vậy không cần chen chúc trên xe buýt."

"Không được."

Khánh Trần lắc đầu:

"Dì Giang Tuyết, có thể đợi mấy ngày nữa rồi mới về được không, ta còn phải xử lý vài chuyện ở đây. Hoặc dì và Tiểu Vân về trước, mấy ngày nữa t amới về."

Đối với người du hành thời gian mà nói, khái niệm về thời gian của bọn họ khá rối loạn.

Rõ ràng đã qua 7 ngày ở thế giới trong nhưng trên thực tế ở thế giới ngoài hôm nay mới là ngày mùng 3 tháng 10 mà thôi, còn vài ngày nữa mới khai giảng.

---

Lần lượt không chỉ một người phát hiện ra "chủ nhân sau màn" Khánh Trần? Main sẽ làm gì để tiếp tục ẩn mình?

Đừng bỏ lỡ các chương hấp dẫn nhất!