Giang Tuyết nghi hoặc:
"Ngươi có việc gì ở núi Lão Quân? Vậy ta và Tiểu Vân không đi, mọi người cùng nhau tới, cùng đi cùng về, ta sẽ không bỏ lại ngươi ở đây một mình."
Bên cạnh nàng, Lý Đồng Vân nghe mẹ mình nói vậy thì cảm thấy rất vui. Sáng nay mẹ còn nói với nàng, hôm nay trở về thì buổi tối nàng sẽ đi đến trường luyện thi luôn, mấy ngày này phải ôn thi cho thật tốt...
Bây giờ không cần phải đến trường luyện thi nữa rồi.
Ánh mắt cô bé nhìn Khánh Trần lúc này vô cùng sùng kính.
Khánh Trần trả lời câu hỏi của gì Giang Tuyết:
"Vậy thì tốt quá, ta cũng đang cần sự trợ giúp của dì Giang Tuyết."
Hắn đi vào một cửa hàng tạp hóa trên núi Lão Quân mua mấy cái dây thừng, sau đó dùng hai tiếng đồng hồ ở trên núi mới tìm được một chỗ có vách đá cao hơn hai mươi mét.
Giang Tuyết không hiểu:
"Tiểu Trần, ngươi muốn làm gì?"
"Trèo lên phía trên."
Khánh Trần ngửa đầu nhìn vào vách núi, hắn tự nhủ trong lòng: Ở thế giới trong hắn không có thời gian, lại không có cơ hội luyện tập nhiều.
Lý Thúc Đồng là sư phụ hắn nhưng lại không chút lo lắng nào, hắn luôn cảm thấy làm học trò của sư phụ hắn thật là bất hạnh, hắn cũng không biết sư phụ hắn nghĩ cái gì nữa.
Có lẽ kì vọng của sư phụ hắn vào hắn quá lớn.
Nhưng trong lòng Khánh Trần cũng không nỡ, cho dù hắn có khả năng ghi nhớ tốt, có thể phân tích cặn kẽ mọi việc, hiểu được mỗi động tác mà Lý Thúc Đồng dạy hắn, nhưng nếu không luyện tập thường xuyên sao có thể thuần thục được.
Cũng may hắn khác với người bình thường, hắn có gấp đôi thời gian.
…
Đứng trước vách đá thẳng đứng cao hơn hai mươi mét, Khánh Trần bảo Giang Tuyết cầm một đầu dây thừng, đi đường vòng lên đỉnh núi cố định lại.
Hắn buộc đầu dây kia vào ngang hông của mình, phòng ngừa leo núi thất bại bị rơi xuống mặt đất.
Độ cao này đã tương đương với tòa nhà cao sáu bảy tầng, nếu dùng tay không leo đến một nửa mà ngã thì không chết cũng tàn phế.
Trên đỉnh núi trụi lủi không có cái cây nào, Giang Tuyết chỉ đành lấy dây thừng buộc vòng quanh eo, sau đó đào một hố đất rồi nhảy xuống để mượn lực, làm như vậy có thể giữ lại Khánh Trần khi bị rơi xuống.
Nhìn Khánh Trần leo từng chút một lên, nàng không ngừng nắm chặt dây thừng. Nếu Khánh Trần trượt tay rơi xuống, nàng phải dùng sức giữ chặt dây thừng không để Khánh Trần bị thương.
Đồng thời, còn phải phòng ngừa mình bị Khánh Trần kéo rơi xuống vách đá.
Khánh Trần đứng trước vách đá thẳng đứng, yên lặng ngước nhìn.
Hắn đang nhớ lại tất cả những gì sư phụ hắn nói hôm qua.
"Nhìn từ xa, vách đá thẳng đứng không có chỗ bám, nhưng khi ngươi lại gần nó, sẽ nhìn thấy những khe đá nhỏ rải rác trên đó."
"Giờ phút này, giống như ngươi đang đứng trên bàn tay của người khổng lồ, ngươi có thể nhìn thấy vân tay trên đó."
"Đó là những nơi ngươi có thể mượn lực để trèo lên vách đá."
"Đó là con đường mà thế giới để lại cho ngươi, dù chưa ai đi qua bao giờ."
Bỗng nhiên, Khánh Trần thấy vách đá trước mặt không còn nhẵn nhụi nữa, hắn nhìn thấy những hòn đá nhô ra và những khe hở trên vách đá.
"Lúc này, ngươi chỉ cần biến bàn tay, cánh tay, bàn chân, chân của mình thành máy móc, hiểu rõ chúng, nắm giữ chúng, điều khiển chúng."
"Chỉ cần làm vậy, vách đá này sẽ dễ chinh phục hơn."
Khánh Trần hít một hơi thật sâu, dùng ngón tay bám vào những nơi có thể mượn lực, chậm rãi leo lên trên.
Hắn dùng những kiến thức sư phụ đã dạy thành kiến thức của chính mình.
Trí nhớ, thiên phú, sức khỏe, Khánh Trần đều có.
Nhưng hắn phát hiện, muốn đến nơi gần với bầu trời nhất còn cần thêm chút vận may.
Ngay khi Khánh Trần leo lên được hơn mười mét, mỏm đá mượn lực của hắn bỗng nhiên rơi ra, đồng tử thiếu niên co rụt lại, sự cân bằng lực trên người hắn bỗng nhiên biến mất.
Hắn cảm thấy cơ thể mình đang tách khỏi vách đá, sau đó rơi xuống rất nhanh.
Không thể làm được gì, Khánh Trần cảm nhận được tử vong ngay trước mắt.
Nhưng lập tức, sợi dây thừng hắn buộc bên eo đã có tác dụng, kéo mạnh làm hắn lơ lửng giữa không trung.
Giang Tuyết đứng trên đỉnh núi, cắn răng nắm chặt dây thừng, sau đó dần dần thả Khánh Trần xuống đất.
Nàng cố gắng đứng vững dưới hố đất, đôi tay đang siết chặt từ từ thả dây xuống.
Lúc này Khánh Trần mới nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, hắn đã biết được một kinh nghiệm mới: Có đôi khi thế giới này cũng sẽ lừa ngươi, tảng đá nhìn tưởng cứng rắn cũng có thể vỡ vụn.
Nhưng vấn đề này không quá lớn, điều ngươi có thể làm là cẩn thận hơn.
Khánh Trần mở bàn tay ra, phát hiện lòng bàn tay xuất hiện rất nhiều nốt phồng, thử chạm nhẹ liền vô cùng đau đớn.
Giang Tuyết từ trên vách đá nhô đầu ra hỏi:
"Tiểu Trần, ngươi không sao chứ?"
Khánh Trần cười cười:
"Cảm ơn gì Giang Tuyết, ta không sao, chúng ta tiếp tục thôi!"