Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2048: Nghệ Thuật Cường Điệu




Đúng như suy nghĩ của hắn, đội trưởng của quân tăng cường lấy ra một chiếc đèn pin to bằng lòng bàn tay, và khi nó được bật lên, một tia laze xanh lục đuổi theo chiếu vào chiếc bóng.

Laze chỉ dẫn!

Khánh Trần còn chưa kịp điều khiển cái bóng để né tránh.

Phía trên bầu trời, một chùm sáng màu đỏ cam đột nhiên xuyên qua tán cây, bao phủ chính xác bán kính ba mét xung quanh cái bóng.

Trong phút chốc, cái bóng bị nhiệt độ cực cao làm tan chảy, toàn thân tan vỡ thành từng mảnh màu đen rơi lả tả xuống đất, cuối cùng tụ lại thành dòng, chảy về phía Khánh Trần.

Tại vị trí của chiếc bóng, một hố đen cực lớn bị đốt cháy với bán kính ba mét, dưới mặt đất là lớp đất bị nhiệt độ cao nung hóa, trông vô cùng kinh người.

Khánh Trần giật mình, khoảnh khắc đó, hắn dường như đã bị hỏa thiêu, cơn đau rát da thịt lúc này đang lan khắp làn da của hắn, thật lâu vẫn không thể tiêu tan.

Hắn kéo theo đám Đại Vũ:

"Rút lui! Rút lui!"

Tia laze chỉ dẫn và tốc độ phản ứng không trung này quá nhanh, chỉ cần vô tình bị chiếu phải, mạng cũng tiêu tùng theo!

Khánh Trần cảm thấy hơi tiếc vì chỉ mới giết được một đại đội tăng viện đã buộc phải vội rút lui, những người còn lại biết phải giết thế nào?

Bốn người vừa rút lui vừa nhìn lên bầu trời, sợ rằng hạm đội của Trần thị sẽ đuổi theo phía sau.

Đại Vũ nói:

"Không phải ngươi đã từng bắn hạ một chiếc phi thuyền rồi sao, hạ nó luôn đi."

Khánh Trần tức giận nói:

"Chuyện đó phải có sự phối hợp với Ương Ương mới được, một mình ta không thể tiếp cận được nó. Hơn nữa, lỡ như Trần Dư thực sự đang ở trên chiếc phi thuyền kia thì sao, hắn cử đại một Phi Thiên Thần Nữ ra thôi ta và Uơng Ương cũng bị nổ chết rồi."

Khánh Trần thậm chí còn nghĩ rằng bán thần Trần thị cho đến nay vẫn chưa từng xuất hiện, có lẽ là hắn chỉ muốn câu những người như hắn và Ương Ương ra, một khi có người muốn cố gắng bắn rơi phi thuyền, Phi Thiên Thần Nữ sẽ dạy mọi người cách đối nhân xử thế mất.

Zard tò mò hỏi:

"Tiếp theo chúng ta có đi giết bọn chúng nữa không?"

"Trước tiên không giết nữa, CD của chiếc bóng là 24 giờ, ít nhất phải đợi đến khi chiếc bóng xuất hiện trở lại mới được."

Khánh Trần nói, lúc này chiếc bóng của hắn không hề tái ngưng tụ thành hình người sau lưng hắn, mà là một khối sương mù đen hỗn loạn, liên tục tụ lại rồi lại phân tán.

Một khi chiếc bóng của vật chủ bị đập nát, nó sẽ rơi vào trạng thái này và không thể ngưng tụ lại trong một khoảng thời gian ngắn.

Khánh Trần cười nói:

"Đừng lo lắng, cứ để bọn chúng bị 'diễn xuất' tra tấn một lúc, đợi bọn chúng nhịn đói vài ngày, tinh thần căng thẳng trong một khoảng thời gian rồi sau đó chúng ta sẽ toàn lực ra tay. Nếu không, trong tập đoàn quân của Trần thị ẩn chứa hơn chục siêu phàm giả, đủ để giết chúng ta những bốn năm lần rồi."

Hắn không thể trực tiếp nói từ 'quy tắc', thay vào đó hắn chỉ có thể dùng từ 'diễn xuất' để thay thế.

Trần Gia Chương đứng bên cạnh chậm rãi nói:

"Nếu tên nhóc Trần Dư kia tới, mười cái mạng của chúng ta cũng không đủ giết chết hắn, một bức họa của hắn thôi cũng đủ để giết chúng ta cả hai ba lần."

Zard nhướng mày:

"A bá sao có thể nâng cao tinh thần của kẻ khác mà phá hủy uy phong của chính mình vậy?"

"Ngươi cho rằng ngươi đối diện với bán thần vẫn có thể đánh trọn một hiệp sao."

Trần Gia Chương ngoài mặt giả vở tươi cười nói.

Zard nghiêm túc nói:

"Hắn nhiều nhất chỉ có thể giết ta một lần, cho dù có uy lực cỡ nào, hắn cũng không thể giết ta lần thứ hai."

"Đó là cách nói nghệ thuật cường điệu của ta mà."

Trần Gia Chương bất lực nói.

Vị Tửu Phong Tử này vốn đã không còn quan tâm đến chuyện thế sự nữa, ai nói cái gì hắn cũng không phản bác một lời, nhưng chỉ khi đối mặt với Zard, không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy cơn tức giận trong lòng mình cứ tuôn trào ra.

Khánh Trần nói:

"Đây không phải là trang trại mùa xuân của Hỏa Đường sao, chắc có không ít đồ tốt đấy, chúng ta trước mắt cứ để kệ quân đội Trần thị đi, lục soát nơi này một lúc trước đã. Zard, đến lúc đó ngươi hãy đặt tất cả những thực vật đó vào của cơ thể mình rồi mang nó trở lại học viện, sau đó để bọn Nam Cung Nguyên Ngữ và Tôn Sở Từ trồng chúng."

"Được."

Zard cười nói.

Lúc này Đại Vũ đột nhiên muốn đi vệ sinh...

Hắn khàn khàn cất giọng nói:

"Ta đi vệ sinh chút, các ngươi ở đây chờ ta."

Đại Vũ nói xong liền rời đội và đi đến một nơi thật xa, thật xa.

Hắn thận trọng ngoái lại nhìn một hồi lâu, sau khi chắc chắn rằng không có ai ở phía sau, lúc này mới từ từ cởi cúc quần, sau đó bật người đu hai tay lên cành cây.

Giây tiếp theo, cơ thể hắn ta đông cứng lại, giác quan thứ sáu mạnh mẽ của một cấp A khiến hắn cảm nhận được có ba cặp mắt đang dính chặt vào đằng sau hắn...

Sau đó, một tràng cười sảng khoái bùng nổ lên từ sau lưng.

Đại Vũ:

"???"