Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2049: Tuyệt Đối Sẽ Không Nói Ra




Khi Đại Vũ nhìn thấy binh lính Trần thị treo người trên cây, vẻ mặt tuy chấn động, nhưng lại rất đăm chiêu.

Ngay lúc đó, Khánh Trần đã hiểu hắn đang nghĩ gì...

Ở một nơi quỷ dị như khu cấm kỵ này, con người thường có thói quen bắt chước người khác.

Vì ngươi không biết rốt cuộc có bao nhiêu quy tắc, là những quy tắc nào, lúc này có một nhóm người cùng làm một việc ngu ngốc như nhau, ngươi sẽ làm theo họ trong tiềm thức.

Kết quả của việc không học theo có thể là cái chết.

Vì vậy, khi Đại Vũ nói rằng hắn muốn đi vệ sinh, Khánh Trần đã gọi Zard và Trần Gia Chương yên lặng đi theo, cả ba người họ thậm chí còn tâm ý tương thông mà kìm chế lại, tất cả đều không tập trung ánh nhìn vào phía sau Đại Vũ.

Vào lúc này, ba người đang ngồi xổm sau bụi cây, phát ra tiếng cười ặc ặc ặc.

Đại Vũ đang treo trên cây sắc mặt tái nhợt, xuống cũng không được mà không xuống cũng không xong.

Khoảnh khắc đó, hắn thậm chí còn nghĩ đến việc chết luôn trên cây này.

Ngoài ra, Đại Vũ cũng nghiêm túc suy nghĩ về việc liệu mình có nên giả làm Tiểu Vũ hay không.

Cuối cùng, hắn thở dài:

"Xúi quẩy!"

"Mau xuống đi."

Khánh Trần cố gắng kiềm chế vẻ mặt của mình, cân nhắc giọng điệu nói:

"Bọn ta...hahahaa..."

Đại Vũ mặt đen như đít nồi buông tay ra, nhảy từ trên cây xuống rồi kéo quần lên:

"Rốt cuộc là chuyện gì đây?"

Trần Gia Chương nói:

"Chuyện thật ra là thế này...hahahhaha..."

"Khụ…khụ."

Khánh Trần xoa xoa hai gò má đã tê dại, nhưng hắn không thể trực tiếp nói quy tắc này là sai, chỉ có thể cân nhắc dùng từ kể lại câu chuyện:

"Ngày hôm đó sau khi ngươi ngủ say, quân đội Trần thị đã áp giải bọn ta cùng 1.300 nạn dân đến đây, mọi người hầu như không biết gì về nơi này, vì vậy bọn ta đã tổ chức những nạn dân giả vờ chết theo nhiều cách kỳ lạ khác nhau, sau đó để Trần thị hiểu nhầm một vài thứ."

Thực ra nói đến đây Đại Vũ đã hiểu chuyện là thế nào rồi.

Lúc này, chỉ thấy hắn gật đầu điềm tĩnh:

"Zard, lấy con ếch nhỏ trong người ngươi ra cho ta."

Mặt Zard đanh lại:

"Không được đâu ạ!"

"Không đưa đúng không."

Đại Vũ điềm tĩnh gật đầu.

Chợt thấy hai tay hắn đột nhiên đan vào nhau, tay trái bỗng dưng rút ra một cuộn tranh dài từ lòng bàn tay phải...

Khánh Trần phút chốc kinh ngạc:

"Chờ chút, vật cấm kỵ ACE-047, Nhẫn Không Gian!"

Trần Gia Chương:

"Fuck!"

Zard:

"Chết tiệt!"

Tổng số vật cấm kỵ của liên bang ước tính cẩn thận có lẽ có hơn 300 món, có người đoán rằng phải có hơn 100 món không được đánh số.

Nhưng trong số gần 500 vật cấm kỵ, chỉ có một món có thuộc tính không gian, chính là vật cấm kỵ ACE-047, Nhẫn Không Gian.

Nhiều người coi nó như báu vật, nhưng nó lại đột ngột biến mất từ hàng trăm năm trước và không bao giờ xuất hiện nữa, ngay cả cơ quan tình báo Hồ thị cũng không có cơ hội ghi lại hình dáng của nó.

Đây phải nói là một vật cấm kỵ xứng tầm nhân vật chủ chốt!

Hèn gì Đại Vũ thân là họa sĩ Trần thị lại không thấy hắn mang theo cuộn tranh bên người bao giờ.

Đây là con át chủ bài mạnh nhất của Đại Vũ với tư cách là thành viên cốt lõi của Trần thị, khi mọi người đều nghĩ rằng hắn không mang tranh bên người thì những bức tranh trong chiếc nhẫn không gian kia tuyệt đối có thể khiến kẻ địch mắt tròn mắt dẹt.

Mà điều quan trọng nhất là Đại Vũ biết rất rõ năng lực mạnh nhất của họa sĩ Trần thị là gì.

Hoàn toàn không phải kiểu chiến đấu thường xuyên như Trần Dư mà là dùng tranh để chiến đấu một lần trong đời, chỉ cần một lần đã giải quyết dứt khoát tất cả, như Trần Huyễn Vũ đã từng vậy.

Vì vậy, khi chiến đấu, hắn luôn sử dụng vũ yến thay vì tranh của chính mình.

Quỷ mới biết bây giờ tên này đã tích trữ được bao nhiêu.

Đại Vũ cười lạnh nói:

"Xem ra ta phải giết người diệt khẩu thôi."

Trần Gia Chương:

"..."

Zard:

"..."

Khánh Trần:

"...Chạy mau!"

Vừa nói ba người vừa co giò chạy thục mạng, trong khi Đại Vũ lại cười gằn đuổi theo sát sau lưng, bốn cao thủ cấp A cứ vậy bắt đầu cuộc truy đuổi sinh từ trong khu cấm kỵ này, náo động đến mức khiến đám dã thù giật mình hoảng sợ bỏ chạy.

Bốn cấp A là khái niệm thế nào? Các tập đoàn khi tổ chức tác chiến ở quy mô nhỏ cũng chỉ có thể tập hợp tối đa bốn cấp A!

Trong khu cấm kỵ số 008 đang là một tình cảnh hỗn loạn, Đại Vũ sống chết đuổi theo bọn họ tận mấy trăm dặm.

Cuối cùng vẫn là Trần Gia Chương vứt thể diện qua một bên:

"Chàng trai, thực xin lỗi, ngươi đừng để ý đến chuyện này ha, bọn ta tuyệt đối sẽ không nói ra...hahahhaha..."

Đại Vũ vốn đã định nguôi giận rồi, nhưng trận cười này của Trần Gia Chương lại dấy lên một cuộc truy sát hơn 100 km.

Đuổi theo từ đêm khuya đến lúc mặt trời mọc.

Trần Gia Chương thực sự không thể chịu đựng được nữa, cơ thể bị chất rượu bào mòn đã không còn sức chiến đấu nổi, chỉ có thể nghiêm mặt liên tục xin lỗi.

Đại Vũ chế nhạo:

"Nếu các người còn dám cười nữa, ta sẽ giết hết cả đám các ngươi!"

"Không cười nữa không cười nữa."

Khánh Trần và Zard lắc đầu nói.

Họa sĩ Trần thị đã tích tụ lửa giận của một đời, thực sự không phải là thứ mà họ cáng đáng nổi.