Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2047: Quy Tắc Số 11




Ánh trăng rời rạc tỏa ra từ những kẽ hở trong tán cây rậm rạp, Đại Vũ lặng lẽ nhìn người lính đi một đống phân ra khỏi cành cây trong một tư thế khó khăn và kỳ lạ như vậy.

Như thể đang biểu diễn nghệ thuật...

Khánh Trần, Zard và Trần Gia Chương nín cười mà cả người run lên bần bật, có vẻ như Trần thị không phát hiện ra màn diễn của họ, đã tin toàn bộ những quy tắc mà họ tự diễn ra rồi.

Chỉ có Đại Vũ không hay biết gì, đã bị kiểu nghệ thuật trình diễn này làm cho chấn động cả trăm năm.

Những quy tắc giả mạo này đều do Khánh Trần, Trần Gia Chương, Zard một tay bày ra, Tiểu Vũ cũng biết quá trình mọi chuyện.

Nhưng Đại Vũ vẫn luôn say giấc, lại không chia sẻ chung ký ức với Tiểu Vũ và Trung Vũ, nên hắn không biết quá trình này.

Đại Vũ yên lặng theo dõi quá trình tên lính kia đi ngoài, thậm chí cảm thấy mắt của mình đã bị vấy bẩn.

Điều quan trọng nhất là không chỉ một người lính làm như thế, mà tất cả binh lính mà họ lặng lẽ quan sát đều đang làm y chang vậy!

Chỉ riêng Đại Vũ nhìn thấy đã có hơn 30 binh lính rồi!

Hắn lập tức hiểu ra đây là quy tắc của khu cấm kỵ!

Khánh Trần nhìn vào vẻ ngoài 'thông minh tuyệt vời' của Đại Vũ, ngay lập tức hiểu được Đại Vũ đang nghĩ gì, nhưng mấu chốt là hắn vẫn chưa thể giải thích được.

Ở khu cấm kỵ này, phạm trù 'không được thảo luận quy tắc' là: cho dù thảo luận các quy tắc sai thì cũng là vi phạm quy tắc.

"Các ngươi đừng di chuyển, ta sẽ sử dụng cái bóng để ra tay."

Khánh Trần nói.

Đại Vũ cũng nói đúng một phần, năng lực của Zard và Huyễn Vũ quá mang tính biểu tượng, hiện tại Khánh Trần đang nghĩ cách ụp nồi cho Jindai, nên không thể để Trần thị đoán được danh tính của những kẻ chặn giết.

Lúc này, Khánh Trần rút một ít bông trong quần áo của mình ra, lần lượt đưa cho ba người họ, ra hiệu cho họ bịt tai trước khi sai chiếc bóng đi giết người.

Trước khi cử đi, Khánh Trần còn cố gắng đưa cho cái bóng đeo lên vật cấm kỵ ACE-005 Đại Phúc.

Điểm yếu chí mạng của cái bóng chính là lông mày, mà Đại Phúc là vật cấm kỵ không thể phá hủy, nếu thứ này được đeo lên mặt cái bóng thì gần như bất tử...

Nhưng thật không may, mặc dù mặt nạ hình mèo của Đại Phúc có thể đeo trên mặt của cái bóng, nhưng sau khi rời khỏi gương mặt của Khánh Trần, lại không thể sử dụng năng lực 'dịch dung', không thể biến thành màu đen và hợp nhất với cái bóng.

Ngay sau khi chiếc mặt nạ hình mèo này xuất hiện, sợ rằng nó sẽ ngay lập tức khiến Trần thị liên tưởng đến thân phận của hắn.

Khánh Trần nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy ụp nồi cho Jindai quan trọng hơn, vì vậy hắn lại đeo Đại Phúc lên mặt mình lại.

Đại Vũ bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ vật cấm kỵ của tên này nhiều thật...

Hắn có chút gato rồi.

Phải biết rằng hắn là thành viên cốt cán của tập đoàn, lăn lộn lâu như vậy mà bên người cũng chỉ có được hai vật cấm kỵ.

Vốn dĩ Đại Vũ muốn tìm một vật cấm kỵ nào đó cho Zard trước, nhưng cũng không tìm thấy.

Lúc này, chiếc bóng đã đi vào khu vực thăm dò của quân đội Trần thị.

Sức sát thương của chiếc bóng cấp A của Khánh Trần cực kỳ ghê gớm, hơn nữa khả năng ẩn nấp cũng rất tốt, chỉ với một cái búng tay, bóng đen kia đã liên tiếp giết chết ba bốn người rồi.

Chiếc bóng xuyên qua rừng cây, nghiền ép binh lính của Trần thị với một dáng vẻ không ai địch lại.

Sau khi binh lính của Trần thị phản ứng được liền lập tức thu nhỏ đội hình rồi tập trung lại một chỗ.

Bọn chúng điên cuồng nhắm vào rốn của chiếc bóng và liều mạng bóp cò, nhưng chiếc bóng quá nhanh, binh lính không thể chắc chắn liệu chúng có bắn trúng rốn hay không.

Viên đạn găm vào trên người cái bóng của Khánh Trần.

Đại Vũ vô thức liếc nhìn Khánh Trần, hắn biết rõ nỗi đau mà cái bóng nhận phải sẽ được truyền trở lại cơ thể gốc.

Vậy mà tuy cái bóng bị hàng trăm phát đạn bắn trúng, Khánh Trần vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ nhíu mày vài cái.

Đại Vũ nảy sinh một nỗi sợ hãi sâu sắc trong lòng, khả năng chịu đựng đau đớn này là thứ mà người bình thường có thể có sao?

Khánh Trần cười liếc hắn một cái:

"Cái bóng này cũng có ích thật."

Phải nói rằng vật cấm kỵ Cắt Bóng thực sự có uy lực, nhất là khi nó nằm trong tay một siêu phàm giả cao cấp, một chiến binh gen cấp A bất tử không sợ chết này, thực sự quá khủng khiếp.

Binh lính của Trần thị dưới hoàn cảnh không chút chuẩn bị lần lượt bị tiêu diệt rồi liên tục bại trận rút lui.

Chỉ mất năm phút, đại đội tăng cường gồm 180 người đã bị tiêu diệt, quân lính cuống cuồng chạy ra khỏi khu cấm kỵ.

Một số người hô to cứu mạng, còn những người khác bỏ chạy bất chấp.

Giây tiếp theo, một chuyện kỳ lạ đột ngột xảy ra, những binh lính thấy chết không cứu kia đồng loạt ngã xuống đất và co giật liên hồi!

Quy tắc 11: Khi nghe thấy tiếng kêu cứu, không được thờ ơ thấy chết không cứu!

Lý do Khánh Trần yêu cầu Zard và mọi người nhét bông tai và bịt tai lại từ sớm là để tránh mọi người nghe thấy tiếng kêu cứu và buộc phải ra tay cứu người...

Không nghe thấy tức là không sao...