Còn quy tắc của khu cấm kỵ số 008 này phản ánh sự...tàn nhẫn.
Khánh Trần đã từng xem những bức ảnh cũ của các đối tượng thí nghiệm trong học đường của Lý thị, mặc dù mang dáng vẻ của con người nhưng chúng lại đang bò trên mặt đất, với làn da đen xám và móng tay sắc nhọn.
Vào thời điểm đó, cả một thành phố đã bị vô số đối tượng thí nghiệm đột nhập, mọi người chỉ còn biết chạy trốn và ẩn náu khắp nơi, giống như thảm họa ở thành phố số 10.
Có người kêu cứu, nhưng lại không ai giúp.
Đó cũng là một thảm họa thực sự.
Vào lúc này, Đại Vũ, người đang gối trên chân Khánh Trần, từ từ mở mắt, rồi bắt gặp ánh mắt của Khánh Trần.
Bầu không khí ngượng ngùng đến mức đóng băng.
Họ im lặng nhìn nhau.
Có một khoảnh khắc nào đó, Đại Vũ rất muốn giả làm Tiểu Vũ và gọi một tiếng anh trai Khánh Trần, để sau này hắn có thể đẩy hết mọi chuyện ngày hôm nay lên đầu em trai.
Nhưng bốn chữ đó, hắn thực sự không thốt ra được.
Đại Vũ không thể hiểu nổi, mối quan hệ giữa Tiểu Vũ và Khánh Trần bây giờ đã tốt đến mức độ này rồi sao? Hắn phải viết một lá thư cho Tiểu Vũ, bảo nó tránh xa Khánh Trần một chút, Kỵ Sĩ chẳng phải thứ tốt lành gì.
Hắn chầm chậm ngồi dậy, lựa chọn không thấy cảnh tượng vừa rồi.
Zard nhắc nhở:
"Bây giờ chúng ta đang ở khu cấm kỵ số 008, lần trước sau khi ngươi thức dậy chúng ta đã bị bao vây bởi quân đội của Trần thị rồi, hôm qua mới vừa tiêu diệt được bọn chúng."
"Hiểu rồi."
Đại Vũ là một người thông minh, hắn biết nếu đã ở trong khu cấm kỵ thì không được thảo luận về các quy tắc, chỉ cần ngoan ngoãn làm theo những gì bọn Khánh Trần, Zard làm là được, không được hành động hấp tấp.
Hắn biết sự tồn tại của khu cấm kỵ số 008 có ý nghĩa như thế nào.
Khánh Trần ho khan hai tiếng:
"Nếu người tỉnh dậy là Đại Vũ, vậy chúng ta có thể đi quan sát quân đội của Trần thị ở khoảng cách gần để xem có cơ hội giao chiến một trận hay không, sau đó chạy thật xa."
"Ông chủ, chúng ta là đi tiêu diệt bọn chúng sao?"
Zard tò mò hỏi.
"Đương nhiên là không."
Khánh Trần cười nói:
"Trước tiên chúng ta sẽ đi xem họ...có thực sự tin tưởng vào màn diễn xuất của chúng ta hay không, tiện thể giết thêm một số người. Đi thôi, dự kiến sẽ tìm thấy quân của Trần thị trước nửa đêm."
"Các ngươi đợi chút, tại sao ta phải giúp các người giết binh lính của tập đoàn quân Trần thị."
Đại Vũ buồn bực nói:
"CMN ta là người của Trần thị đấy được không?"
Khánh Trần nhìn hắn:
"Ngươi và dòng dõi Trần Dư chắc chắn là không hợp nhau đúng không, ta đoán ngươi thuộc dòng dõi của gia chủ, đã thầm hận dòng dõi ác độc của Trần Dư từ lâu rồi. Dù sao gia chủ bị coi như bù nhìn, phía trên còn có một thái thượng hoàng, ai mà chịu nổi. Trước đây khi ngươi ở bên ngoài khu cấm kỵ số 002 đã từng ra tay rồi, giờ chần chừ gì nữa, hễ Trần Dư muốn làm cái gì ngươi đều phải ra tay ngăn cản chứ."
Đại Vũ không lên tiếng nữa, gã trước mặt này quá thông minh, hắn không muốn nói gì để cho đối phương có cơ sở suy đoán.
...
Quân của Trần thị không vào hết mà trước tiên cử một trung đoàn 1.500 quân tiến vào, dàn đội hình, tiến hành thăm dò, khảo sát bản đồ khu cấm kỵ số 008.
Trong đơn vị cấp trung đoàn này, tiểu đoàn công binh mang theo một số lượng lớn các công cụ đo đạc và bản đồ, một nửa trong số đó là hệ thống chụp ba chiều tĩnh được sử dụng để xây dựng bản đồ ba chiều.
Một bản đồ hoàn chỉnh là điều không thể thiếu để tập đoàn quân Trần thị có thể chuyền quân từ đây.
Vào nửa đêm, binh lính đang đeo đèn pha đi về phía trước.
Khánh Trần, Zard và những người khác ngồi xổm trên bãi cỏ phía xa.
Đại Vũ nhắc nhở:
"Năng lực của ta quá bắt mắt, chỉ cần dùng một lần là sẽ bị nhận ra ngay, cho nên muốn đánh thì các ngươi tự đánh, dù sao ta cũng sẽ không dùng năng lực của ta."
Khánh Trần im lặng hai giây:
"Là ngươi không muốn dùng con ếch nhỏ đúng không..."
Đại Vũ:
"..."
"Ngươi không ra tay cũng không sao, năng lực của ngươi quả thực quá dễ nhận ra."
Khánh Trần nói.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một binh sĩ Trần thị muốn đi vệ sinh trong lúc tìm kiếm.
Thế là, đối phương ngồi xổm xuống để đi tiểu cách chỗ của đám Khánh Trần không xa.
Đại Vũ thấy khó hiểu, tại sao Trần thị vẫn có nữ quân nhân?
Là thành viên cốt cán của Trần thị, hắn chưa từng nghe nói tập đoàn quân tuyển nữ binh ra chiến trường, không phải nữ binh đều ở bệnh viện dã chiến và đoàn nghệ thuật sao?
Hơn nữa, dùng nữ binh đi thám hiểm khu cấm kỵ cũng thật như trò con nít!
Nhưng Đại Vũ đã sớm phát hiện có điều không ổn, đó không phải nữ binh, mà đích xác là một nam quân nhân.
Chỉ thấy đối phương sau khi đứng lên không hề kéo quần, mà là trực tiếp đu người lên, nắm lấy một cành cây trên đầu, sau đó từ từ tách hai chân ra bắt đầu đi đại tiện.