Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2045: Mười Một Quy Tắc




Lần sau nếu hắn làm lại thủ đoạn tương tự, bọn lính chỉ cần tốn một băng đạn bắn trúng vào rốn của cái bóng là nó sẽ lập tức gây ra nỗi đau như khi hàng chục viên đạn găm vào người bản thể, sau đó sẽ không thể nào giết được những cái bóng.

Bằng cách này, tác dụng sát thương của Cắt Bóng sẽ được khuếch đại hơn nữa, hoàn toàn không thể chết được.

Dù sao thì đây cũng là tin tức do bốn đội trưởng trung thành truyền lại, ai mà dám nghi ngờ...

Khánh Trần lúc này đã thu lại Con Rối Giật Dây, nói với Trần Gia Chương:

"Phong thái của sư bá vẫn y như vậy."

Trần Gia Chương nhìn Khánh Trần, ngoài mặt giả vờ tươi cười nói:

"Các lão già giao Con Rối Giật Dây cho ngươi thật sự là quá thất đức."

Ban đầu vị sư bá này còn nghĩ chẳng qua chỉ là khống chế bốn tên đội trưởng mà thôi, mấy đội trưởng này cùng lắm chỉ là trung đội trưởng, có thể làm cái gì?

Kết quả là, hắn phát hiện mình đã đánh giá thấp Khánh Trần rồi, không ngờ hắn đã sử dụng bốn tên đội trưởng mông to này cạy được rất nhiều thứ, còn chôn vùi được nhiều nguy hiểm như vậy.

Sư điệt và sư bá nhìn nhau cười, hihihi.

Khánh Trần nhìn những nạn dân:

"Mọi người hãy làm theo cách mà bọn ta đã chỉ dẫn, nhớ kỹ, đừng rời khỏi khu cấm kỵ trong vòng ba ngày, phi thuyền bay hạng A trên đầu mọi người vẫn chưa rời đi. Khi đến khu dân cư của người hoang dã hãy nói tên của Zard ra, rồi sẽ có người thu xếp ổn thỏa cho mọi người, các ngươi đều là chuyên gia làm ruộng, ở đó sẽ có thể xây dựng lại quê hương."

Tiểu Vũ đứng bên cạnh cũng nói:

"Nói tên ta cũng được nốt!"

"Cám ơn."

Một bà lão nói xong thì định quỳ xuống trước mặt Khánh Trần.

Khánh Trần đỡ bà:

"Đây là tôn chỉ của Hội Phụ Huynh chúng ta, không cần cảm ơn."

Mọi người sửng sốt trong chốc lát, Hội Phụ Huynh sao? Có phải Hội Phụ Huynh từng rầm rộ xao xôn trên mạng trước đây không?

Khánh Trần nói:

"Được rồi, lần này mọi người rời đi không biết khi nào chúng ta mới gặp lại, bảo trọng!"

Hắn không lo có người mật báo đến Trần thị, tác phong hành sự của Trần thị quá cay độc, những người này trong lòng vẫn còn sợ hãi, đảm bảo sẽ không tự tìm đường chết lần nữa.

Có người tò mò hỏi:

"Các ngươi không đi sao?"

"Không."

Khánh Trần cười nhếch mép:

"Ta nhất định phải giết hết họ, nếu không bọn chúng sẽ đến Hỏa Đường giết hại bạn ta mất."

Năm xưa Tần Dĩ Dĩ và đại trưởng lão cách xa hàng dặm đi về phía bắc để giải cứu hắn, ở nơi vô cùng lạnh giá đó, nếu không có Hỏa Đường cùng tham chiến, giúp trấn giữ một sư đoàn dã chiến, chắc chắn Khánh Lăng và Lý Thành sẽ không còn sống đến ngày hôm nay.

Bây giờ đã đến lúc hắn phải báo đáp ân tình này rồi.

Đếm ngược 56:00:00.

Đám Khánh Trần lăn lộn đường xa suốt một ngày, cuối cùng đã rời khỏi phạm vi hoạt động của Lực lượng Không quân Trần thị.

Nếu không mọi người sẽ không được yên giấc, sợ rằng Trần Dư đột nhiên xuống phi thuyền giết họ...

Mọi người nghỉ ngơi bên cạnh gốc cây, Tiểu Vũ đang ngủ ngon lành trên đùi Khánh Trần, còn Khánh Trần vừa cắt đứt bóng của hắn để ra ngoài canh gác.

Chưa kể, món đồ chơi Cắt Bóng này dùng để canh gác cực kỳ hiệu quả, chỉ cần thu lại nó sau 24 giờ là được, nó không bao giờ biết mệt mỏi là gì.

Quan trọng hơn hết là thứ này thực sự rất tối, giấu nó trong rừng sẽ rất khó bị phát hiện.

Khánh Trần nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng nghĩ về các quy tắc ở đây.

Các quy tắc đã biết ở khu cấm kỵ số 008:

Đầu tiên là độ dài của lông mũi không được vượt quá lỗ mũi.

Thứ hai là không thể đi xe có nhiều hơn hai bánh, nhưng có thể đi xe đạp.

Quy tắc thứ ba là không mặc đồ lông thú.

Quy tắc thứ tư là không làm bất kỳ công việc vệ sinh nào, bao gồm đánh răng, rửa mặt và tắm.

Quy tắc thứ năm là tỷ lệ mỡ trong cơ thể không được vượt quá 30%.

Năm quy tắc này liên bang đã biết trước, tức là về cơ bản các tập đoàn đều đã nắm được, hoặc có thể mua trên thị trường chợ đen.

Khánh Trần cũng biết.

Mà khi hắn diễn với tập đoàn quân Trần thị vào ngày hôm qua, lại thông qua cái chết của những người hoang dã, hắn đã biết được sáu quy tắc mới:

Quy tắc thứ 6: khi đi đường tay chân không được đồng bộ, thường được gọi là đi ngược tay.

Quy tắc thứ 7: Bốn chi không được chạm đất cùng một lúc, làm tư thế bò.

Quy tắc thứ 8: Không tưới nước xuống đất.

Quy tắc thứ 9: Móng tay không được để quá năm mm.

Quy tắc thứ 10: Mỗi câu nói ít nhất hai từ, nếu chỉ nói "ừm" và "được" sẽ coi là vi phạm quy tắc.

Quy tắc 11: Không được nghe thấy tiếng kêu cứu mà vẫn thờ ơ.

Tuy nhiên, ngay cả khi đã dò được mười một quy tắc, khi Khánh Trần đi tìm cây xấu hổ, nó vẫn sẽ biến thành những mũi kim nhọn.

Điều này cho thấy Khánh Trần vẫn chưa biết hết toàn bộ các quy tắc.

Khánh Trần đã nghĩ rằng những vật cấm kỵ có khả năng liên quan đến năng lực khi còn sống của siêu phàm giả, trong khi khu cấm kỵ có thể liên quan đến chấp niệm lớn nhất của siêu phàm giả trước khi chết.

Ví dụ, Lạc Hinh Vũ từng mong nhưng không có được Khánh Chẩn, cuối cùng dẫn đến trong khu cấm kỵ nơi nàng ở sinh ra một quy tắc "chỉ những người độc thân mới được phép vào".