Lúc này, vài tên lính Trần thị đợi tất cả bộ đội chủ lực ngủ hết, lặng lẽ đi đến chỗ nạn dân, lựa tới lựa lui rồi lôi mấy người phụ nữ ra, định kéo họ vào trong lều.
Zard thấy thế thì bùng lên căm uất khó hiểu:
“Thả họ ra, có việc gì để đi thay cho!”
Khánh Trần:
“…”
Trần Gia Chương nhìn Zard với vẻ mặt quái dị, bỗng quay sang hỏi Khánh Trần:
“Đây cũng là người của Kỵ Sĩ chúng ta à?”
Nhìn thấy Zard, Trần Gia Chương không giả vờ nổi nữa.
Zard đau đớn và phẫn nộ:
“Đám đàn ông các ngươi bắt nạt phụ nữ là sao hả? Có giỏi thì trút lên ta đây này, ta chơi với các ngươi đến cùng!”
Câu nói này khiến những binh sĩ Trần thị kia ngây ra như phỗng.
Họ nhìn nhau, nhất thời không xác định được “trút lên ta” mà Zard nói có giống với ý “trút lên ta” mà họ hiểu không...
Còn Khánh Trần kiên nhẫn an ủi Trần Gia Chương:
“Hắn không phải Kỵ Sĩ...”
Trần Gia Chương hơi yên tâm:
“Người đưa thư?”
Khánh Trần suy nghĩ:
“Không phải, là bạn.”
Thật ra Khánh Trần cũng không biết nên định nghĩa mối quan hệ với Zard như thế nào, Zard tự nhận mình là người đưa thư của Khánh Trần.
Nhưng Khánh Trần lại coi Zard như một người bạn hơn.
Trần Gia Chương ngơ ngác hồi lâu:
“Nếu là người đưa thư...còn được.”
Vị tiền bối Kỵ Sĩ này suýt nữa tưởng rằng mình rời xa tổ chức quá lâu nên không hiểu tổ chức Kỵ Sĩ của mình nữa rồi.
Đừng nói là Trần Gia Chương, ngay cả mấy nạn dân bên cạnh cũng nhìn về phía Zard với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa kính nể, phức tạp vô cùng.
Khánh Trần thở dài, hắn không thể để Zard phá tan vòng vây bộ đội Trần thị xông ra ngoài vào lúc này được, khí cầu máy cấp Giáp còn dùng trang bị phản trọng lực bay trên đỉnh đầu, pháo chủ lực không lúc nào không chĩa xuống mặt đất và giữ nguyên trạng thái mở ra.
Mặt khác, theo hắn phỏng đoán, trong đội quân Trần thị này có ít nhất mười mấy họa sĩ Trần thị từ cấp C cho đến cấp A.
Khánh Trần cũng rất muốn xông ra nhưng vấn đề là không ra được.
Họ vẫn không thể làm chim đầu đàn.
Chỉ khi nào đến khu cấm kỵ số 8, lợi dụng tầm nhìn bị che khuất cản trở khí cầu máy cấp Giáp phát huy, sau đó lại lợi dụng quy tắc và điểm mù giết chết từng binh lính.
Khi đó, có tán cây rậm rạp ở khu cấm kỵ yểm hộ, uy hifếp đến từ Trần thị treo trên đỉnh đầu họ chỉ là thùng rỗng kêu to.
Lúc này bốn đội trưởng đến kiểm tra.
Hắn thấy binh lính dưới trướng muốn tiêu khiên thì chỉ nhìn một cái, không nói gì.
Dù sao cưỡng hiếp vài người phụ nữ trong đám nạn dân sớm muộn gì chết chẳng là chuyện gì to tát với họ cả.
Mấy binh sĩ Trần thị nhìn Zard và cười ồ lên:
“Có người muốn ra vẻ anh hùng à? Ra đây, ta cho ngươi biết cái giá muốn làm anh hùng. Treo hắn lên cho ta, đánh hắn một đêm!”
Trong lúc đó, trước khi Zard sắp sử dụng năng lực của mình chôn sống đám lính này, Khánh Trần đặt tay phải lên vai hắn:
“Để ta giải quyết.”
Zard yên lặng nhìn bóng lưng Khánh Trần, cảm thấy vô cùng cảm động.
Quả nhiên ông chủ là người dũng cảm đứng ra vào thời khắc quan trọng nhất.
Nhưng hắn vừa mới nghĩ vậy thì Khánh Trần thất tha thất thểu xuyên qua đám người chạy đến trước mặt bốn đội trưởng:
“Các ngài sĩ quan, nạn dân ở đây thảm lắm rồi, xin hãy tha cho những người phụ nữ này đi, nêu các vị thật sự muốn tiêu khiển...thế thì mang tên huynh đệ kia của ta đi đi...”
Zard:
“???”
Trần Gia Chương:
“???”
Nghe Khánh Trần nói vậy, Zard mới sực nhận ra sự khác thường, hình như trước đó mình nghĩ lầm cái gì rồi.
Thì ra những binh sĩ kia mang phụ nữ đi là để hãm hiếp họ, hắn còn tưởng rằng đối phương muốn đánh phụ nữ.
Trần Gia Chương ngớ ra, đây là Kỵ Sĩ ư? Kỵ Sĩ trẻ tuổi vừa mới an ủi mình này còn khác người hơn cả người đầu óc có vấn đề như Zard ấy chứ!
Các binh sĩ của Trần thị cũng ngây ra như phỗng, hai tên nạn dân này làm trò con bò trước mặt đội trưởng, sợ rằng không sống được qua đêm.
Thế nhưng đúng lúc này đội trưởng đội một Lưu Bằng Sinh nói với binh sĩ:
“Đưa cái tên muốn làm anh hùng kia vào lều cho ta!”
Binh sĩ Trần thị:
“???”
Lưu Bằng Sinh lại nói với các binh sĩ:
“Lỡ như các ngươi gây chuyện khiến nạn dân nổi loạn, cẩn thận ta xử bắn các ngươi ngay tại chỗ đấy. Cút trở về vị trí công tác của mình đi.”
Nói xong, bốn đội trưởng kéo Zard đi vào trong lều, Zard nhìn về phía Khánh Trần thì phát hiện đối phương gật đầu với mình.
Zard khó hiểu, gật đầu là có ý gì?
Sau khi vào lều, Lưu Bằng Sinh bỗng mở miệng nói:
“Ngủ một giấc đi.”
Zard sợ hãi:
“Ngài sĩ quan, thế này không ngủ ngon được đâu!”
Lưu Bằng Sinh tức giận:
“Ta là Khánh Trần, mấy đội trưởng đã bị khống chế rồi, ngủ bên ngoài cũng không thoải mái, ngươi ngủ ở đây, ta ra ngoài canh.”
Ban ngày, Khánh Trần vẫn luôn đặt sự chú ý lên người bốn đội trưởng, muốn nghe rõ tên của họ, quan sát thói quen, ngữ khí khi nói chuyện, ghi nhớ tất cả và phân biệt từng người một.