“Không phải.”
Người trẻ tuổi giải thích:
“Ông ta là người bên ngoài lẫn vào trong cơ sở sản xuất, chỗ bọn ta ủ rượu cao lượng, ông ta hay đến hầm rượu uống trộm. Mọi người phát hiện ông ta ở trong hầm rượu mấy lần rồi, say như chó chết quên cả chạy trốn.”
“Sau đó thì sao? Cứ để ông ta ở lại uống trộm rượu như thế à?”
Khánh Trần hỏi.
“Không thì làm gì được? Mới đầu bọn ta treo ông ta dưới mặt trời cho phơi ba ngày liền, sau đó ông ta chạy thoát, rồi vẫn trở lại trộm rượu.”
Người trẻ tuổi cảm thán:
“Ông ta thích rượu như mạng, hoàn toàn không cần mạng luôn ấy chứ. Không biết ông ta lén lút chui vào hầm rượu kiểu gì, chẳng lần nào ngăn được. Nhưng sau đó ông ta không uống chùa nữa, đôi khi sẽ vào hoang dã nhặt vài thi thể của dã thú mang về cho bọn ta, có lợn rừng, có gà rừng, thỏ rừng, xem như trả tiền rượu.”
Một thanh niên khác bên cạnh nói:
“Tửu lượng của ông ta cũng chẳng ra gì, vài ba lạng rượu là sau mèn rồi, mọi người bàn nhau, thôi thì kệ ông ta.”
Chưa biết chừng tổ tiên của những nông phu này là cư dân trong thành phố, bởi vì không chịu đựng nổi cuộc sống thành thị nên chạy đến hoang dã trồng trọt, trông coi cơ sở sản xuất ít nhất còn có thể ăn lương thực thật sự, trong tay có súng ống còn có thể đi săn bắn, cải thiện bữa ăn.
Tuy có người hoang dã đến cướp bóc nhưng nhờ vào bão kim loại và vũ khí, họ vẫn có thể bảo vệ được cơ sở sản xuất.
Những người này thiên tính thuần phác, cho nên mới không giết Trần Gia Chương.
Mà Khánh Trần cũng chợt hiểu ra, đó là vị sư bá đứt đoạn đường tu hành của hắn.
Lý Thúc Đồng nói, sau khi con đường tu hành bị chặt đứt, Trần Gia Chương mai danh ẩn tích đi tìm cách phá vỡ gông xiềng của thuật Hô Hấp Ngược.
Nhưng bây giờ xem ra, đối phương không tìm được phương pháp phá giải, trái lại bắt đầu cam chịu số phận.
Con đường tu hành đứt đoạn.
Người thân phản bội khiến Trần Gia Chương không chịu nổi.
Kỵ Sĩ không phải thần, họ cũng sẽ phạm sai lầm, cũng sẽ gặp khó khăn như người bình thường, các Kỵ Sĩ cũng có tính cách và nhân cách riêng của mình.
Trần Gia Chương biến thành dáng vẻ này, Khánh Trần có thể hiểu được, chẳng qua hắn không đành lòng nhìn cảnh ấy.
Hơn nữa, kể từ khi con đường tu hành của đối phương bị chặt đứt, dường như đối phương đang già yếu nhanh chóng, không duy trì vẻ trẻ trung mãi như Lý Thúc Đồng.
Nhiều Kỵ Sĩ khi chết đi đều giữ nguyên diện mạo ở tuổi đôi mươi, chẳng hạn như Tần Sanh.
Có lẽ Trần Gia Chương trở nên già yếu là vì di chứng của thuật Hô Hấp Ngược.
Khánh Trần đi đến đó, ghé vào tai Trần Gia Chương nói khẽ:
“Ta là Khánh Trần.”
Ông lão ngã ngồi dưới đất ấy cứng người, đối phương quay đầu đi:
“Ta không cần biết ngươi là cái quái gì, ta muốn uống rượu!”
“Ta biết ngài từng nghe về ta, ta cũng biết bây giờ ngài không dám nhận ra, nhưng không sao.”
Khánh Trần nâng Trần Gia Chương dậy một cách kiên quyết rồi đi về phía Zard và Tiểu Vũ.
Trần Gia Chương thử giãy giụa nhưng hắn phát hiện ra Khánh Trần còn khỏe hơn cả mình!
Đáng lý ra ông ấy phải khỏe hơn Khánh Trần mới đúng, bởi vì ông lão là Kỵ Sĩ cấp A chính thống, nhưng mấy năm nay rượu chè đã ăn mòn cơ thể và ý chí của ông ấy.
Ông lão ngạc nhiên nhìn vị sư điệt này của mình, không ngờ hai tháng trước hắn mới nghe đến tên của đối phương mà hai tháng sau hắn đã trưởng thành đến mức này.
Khánh Trần nói nhỏ:
“Tình hình hiện nay không cho phép ngài tùy hứng, chúng ta phải cứu những nông phu này, có sư bá trợ giúp thì còn gì bằng.”
Trần Gia Chướng nói sang chuyện khác:
“Ta không phải sư bá của ngươi, ta không quen biết ngươi.”
“Ngài nghe đến tên của ta đã biết ta là ai, chứng tỏ ngài vẫn chú ý đến tổ chức Kỵ Sĩ.”
Khánh Trần nói:
“Lúc trước không tim được ngài, bây giờ tìm được rồi thì không thể để ngài tiếp tục buông thả như vậy được.”
Trần Gia Chương không nói thêm gì nữa mà chỉ thở dài một tiếng.
Khánh Trần nói:
“Sư phụ nói ngài đi tìm phương cách phá vỡ gông xiềng của thuật Hô Hấp Ngược, ngài đã tìm được chưa?”
Trần Gia Chương im lặng.
…
Màn đêm buông xuống, binh sĩ Trần thị phát cho tất cả nạn dân mỗi người một bánh protein rẻ tiền nhất, đây là thức ăn của mọi người trong cả một ngày.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì dù những nạn dân này đến được khu cấm kỵ số 008 chỉ sợ cũng sắp chết đói.
Các nạn dân ăn xong thì muốn đi ngủ, nhưng binh sĩ Trần thị không cho phép họ nằm xuống, muốn ngủ cũng chỉ có thể ngủ ngồi ngay giữa hoang dã.
Tổng cộng 1329 nạn dân, do 120 binh sĩ Trần thị trông giữ, bốn đội tác chiến lần lượt do 4 đội trưởng đội tác chiến chỉ huy.
Khánh Trần dùng thính lực nhanh nhạy của mình xác nhận tên họ của 87 binh sĩ, định bụng chờ đến thời cơ thích hợp thì khống chế 4 tên đội trưởng, thế thì ít nhất các nạn dân cũng được sống thoải mái hơn một chút.