Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2034: Sủa Đi




“Tiểu Vũ đừng sợ.”

Khánh Trần an ủi:

“Tạm thời họ sẽ không làm gì chúng ta, Zard, nếu muốn ra tay cứu người thì phải kiên nhẫn chờ đợi, ít nhất phải chờ tới khi Đại Vũ tỉnh lại mới được. Bằng không chỉ với hai người chúng ta không đủ để ứng phó rủi ro.”

Zard gật đầu, ừ khẽ.

Một đội binh sĩ Trần thị bỗng đi tới, bảo từng nạn dân đeo vòng cổ điện tử lên.

Một sĩ quan nói với giọng lạnh tanh:

“Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, một khi máy định vị cách xa đội ngũ thì bọn ta sẽ cho nổ, không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời.”

Khánh Trần nói nhỏ:

“Trần thị không định để ai sống sót.”

Một khi hoàn thành việc thăm dò quy tắc, chắc chắn Trần thị sẽ giết chết tất cả mọi người ngay trong khu cấm kỵ, để tránh có người sống sót trở lại Liên Bang, ảnh hưởng đến danh dự của Trần thị.

Zard cúi đầu, nói:

“Quá tàn nhẫn.”

“Zard, đây chính là lý do ta phải thay đổi thế giới.”

“Ừm, ta hiểu rồi.”

Đội ngũ di chuyển mãi cho đến khi sẩm tối, binh sĩ Trần thị lùa nhóm nông phu dựng doanh trại và tìm củi đốt như lùa bầy cừu.

Hễ có ai làm việc hơi chậm một chút là sẽ phải ăn vài roi.

Ánh tà dương cuối ngày rọi lên cơ thể của mọi người, song chẳng hề ấm áp, trái lại chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.

Một ông cụ đi đứng bất tiện, đang ôm củi bước đi thì đột nhiên ngã xuống, thế nhưng binh sĩ Trần thị phụ trách giám thị mọi người lập tức quất ông một roi.

Bốp, tiếng roi vang lên chói tai, Khánh Trần quay đầu nhìn lại, phát hiện ra là Zard nằm sấp trên người ông lão giúp ông chặn đòn roi.

“Đồng tình đúng không?”

Binh sĩ của Trần thị cười khẩy, nói xong hắn lại quất hơn mười phát roi nữa, lưng áo của Zard đã rách nát tả tơi.

Lần này Zard rất cẩn thận, thậm chí còn khống chế phần lưng của mình không nguyên tố hóa, dùng máu thịt đón nhận cơn đau, bằng không bị đánh mười roi mà không bị thương thì sẽ bị nghi ngờ.

Trong một khoảnh khắc đó Khánh Trần cảm thấy, dường như bên trong Zard tồn tại hai linh hồn, một linh hồn đứng đắn, một linh hồn không đứng đắn.

Không đứng đắn là trạng thái dùng chống lại thế giới từng vứt bỏ mình.

Mà mặt đứng đắn mới là con người thật sự.

Chỉ có điều Zard quả thật có vấn đề về thần kinh, hắn không phân rõ đâu mới là thật sự là mình.

Lần này, đến lượt Khánh Trần che mắt của Tiểu Vũ, hắn không muốn Tiểu Vũ chứng kiến cảnh này.

Binh sĩ Trần thị đánh đã tay rồi mới nói với giọng điệu lạnh tanh:

“Tranh thủ thời gian đứng dậy làm việc cho ta, nếu trước khi trời tối không dựng xong doanh trại thì tất cả các ngươi không được ăn cơm!”

Zard đứng lên đỡ ông cụ dậy, không đợi đối phương nói một tiếng cảm ơn mà xoay người đi dựng lều với Khánh Trần.

Khánh Trần nói một cách bình tĩnh:

“Yên tâm, đòn roi này chúng ta sẽ bắt họ dùng mạng trả lại.”

“Ta phải làm gì?”

Zard hỏi.

“Đưa Rối Gỗ Giật Dây cho ta, trước tiên đừng vội, trong lúc trò chuyện binh lính sẽ nhắc đến tên họ, ta khống chế vài tên rồi tính tiếp.”

Khánh Trần nói.

Sau khi thử triều ở thành phố số 10 bị diệt sạch, Khánh Trần từng dành ra hai ngày để hiến tế xác của những con chuột đó.

Hơn triệu xác thử triều chất đống ở phòng tuyến của khi Tam Hạ đã giúp Rối Gỗ Giật Dây của Khánh Trần phân tách ra mười ba sợi tơ trong suốt trong vòng hai ngày.

Sau khi Rối Gỗ Giật Dây phân tách ra mười hai sợi tơ, tốc độ hiến tế chậm lại, sợi tơ thứ 13 cần phải hiến tế hơn năm trăm nghìn xác chuột mới hình thành.

Khánh Trần nghi là Rối Gỗ Giật Dây ăn chuột đến mức sắp nôn ra rồi, không muốn ăn nữa.

Nhưng đúng lúc này, đám đông cách đó không xa bỗng vang lên âm thanh huyên náo, hắn nhìn thấy một ông già đang bám lấy binh sĩ đòi uống rượu.

Binh sĩ Trần thị dâu thể chiều ý hạng người này, hắn đá ông lão kia ngã nhào ra đất:

“Cút đi!”

Ông lão đó tiếp tục quấy rối.

Binh sĩ Trần thị đùa cợt:

“Lão già, ngươi sủa đi rồi ta sẽ tìm rượu cho ngươi uống.”

Khánh Trần biết tên lính này chỉ đang đùa bỡn ông lão mà thôi, bởi vì bộ đội Trần thị tuy bạo ngược nhưng kỷ luật lại cực kỳ nghiêm khắc, ngoại trừ họa sĩ của Trần thị không một có ai trong quân đội được mang rượu.

Ông lão kia nghe binh sĩ Trần thị nói thế thì quay đầu rời đi:

“Không sủa.”

Binh sĩ của Trần thị nổi giận:

“Ta bảo ngươi sủa thì ngươi phải sủa!”

Hắn đáp ông lão ngã lăn xuống đất, sau đó giơ roi quất đánh. Ông lão nằm trên mặt đất che đầu, cứ im lặng cuộn tròn cơ thể cho đến khi binh lính trút giận xong mới thôi.

Vốn dĩ Khánh Trần không định để ý đến ông lão, thế nhưng hắn nghe thấy có người trẻ tuổi trong đám nông phu nói:

“Ông lão Trần Gia Chương đó tìm binh sĩ Trần thị đòi uống rượu vào lúc này, chẳng phải là tự tìm đường chết à?”

Khánh Trần sững sờ!

Trần Gia Chương!

Hắn lặng lẽ đi đến trước mặt người trẻ tuổi kia:

“Ngươi nói người kia tên là Trần Gia Chương đúng không? Là người của cơ sở sản xuất 1129 các ngươi à?”