Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2033: Nạn Dân Thê Thảm




Khánh Trần giả vờ một cách triệt để, hắn không chỉ đóng giả nạn dân của thành phố số 10 mà thậm chí còn chọc giận binh sĩ của Trần thị, chủ động ăn đòn.

Hắn cau mày phân tích, Trần thị thăm dò nơi cấm kỵ thì không có vấn đề gì, dù sao tất cả các tập đoàn tài chính đều làm vậy.

Nhưng tại thời điểm này thì quá kỳ lạ.

Chiến hỏa ở phía bắc vừa mới tạm dừng, cả Liên Bang đều ở trong trạng thái chuẩn bị cho chiến tranh, tất cả mọi người đều biết cuộc chiến mới sẽ nổ ra.

Kết quả là bốn tập đoàn đánh nhau hăng say ở phía bắc, Trần thị lại nói ta đi thăm dò nơi cấm kỵ trước đây…

Bởi vậy, nhất định tập đoàn quân Trần thị còn có nhiệm vụ quan trọng hơn...Hỏa Đường.

Hỏa Đường sinh tồn giữa kẽ hở của các tập đoàn, họ tọa lạc ở vị trí hẻo lánh, có được lượng lớn tài nguyên và bí mật của khu cấm kỵ, thậm chí còn có nhiều truyền thừa tu hành thần bí.

Hơn nữa Trần thị muốn vượt qua núi tuyết Tây Nam, tiếp cận đại bản doanh của Khánh thị thì nhất định phải đi qua Hỏa Đường.

Hỏa Đường và khu cấm kỵ số 8 giống như chiếc xương mắc trong cổ họng của Trần thị.

Trước kia, mỗi khi Trần thị muốn tấn công Hỏa Đường, Khánh thị đều sẽ phái binh diễn tập ở hoang dã.

Vì vậy khi Khánh Trần khiêu chiến khu cấm kỵ số 002, Hỏa Đường mới giúp người dự bị ảnh tử Khánh Hoài giết Khánh Trần.

Quan hệ giữa Hỏa Đường và Khánh thị từ trước đến nay đều rất mập mờ.

Khánh thị vừa tổ chức diễn tập quân sự là Trần thị đành phải rút lui.

Dù sao họ sợ Khánh thị đang diễn tập tự dưng lại không diễn nữa.

Bây giờ, tất cả các thế lực đều bị hãm chân ở chiến trường phương bắc, Trần thị muốn nhân cơ hội này chế ngự Hỏa Đường!

Mở ra con đường tiến về Khánh thị!

Khánh Trần bị áp giải đến chỗ nạn dân, hắn nhẹ nhàng liếc mắt quan sát xung quanh hòng tìm hiểu rõ tình hình của lữ đoàn dã chiến này.

Nếu ra tay với Hỏa Đường thì có nghĩa là trong lữ đoàn dã chiến này chắc chắn còn cất giấu cao thủ Trần thị, chưa biết chừng Trần Dư hàng thật giá thật đang ở ngay trên chiếc khí cầu máy cấp Giáp này!

Bằng không một lữ đoàn dã chiến muốn đánh bại Hỏa Đường đông đúc cao thủ bằng cách nào? Cho dù hiện nay Át Bích đang hoạt động ở phía bắc thì cũng không thể làm được.

Phương thức chiến đấu mà họa sĩ Trần thị thích nhất chính là trốn ở trong tập đoàn quân Trần thị, tìm cơ hội xé tranh của mình để ra tay.

Trước khi tìm được thì cứ trốn.

Khánh Trần vừa quan sát được hai phút thì trông thấy người quen.

Trần Dã Hồ.

Đối phương mặc quân phục cấp quân hàm đại tá, hắn đang trở lại xe việt dã, đó là đơn vị của Trần Dã Hồ.

Hồi trước Khánh Trần xuyên không đến nhà tù số 18, lần đầu tiên Lý Thúc Đồng đeo mặt nạ mèo lên cho hắn, dẫn hắn đến nhà hàng xoay nằm trên tầng thượng nổi tiếng nhất thành phố số 18.

Chính Trần Dã Hồ đứng ra thay mặt Trần thị khuyên Lý Thúc Đồng trở lại ngục giam.

Khi ấy Lý Thúc Đồng chính miệng khen ngợi Trần Dã Hồ là nhân tài xuất chúng nhất thế hệ trẻ tuổi của Trần thị.

Trong lúc suy tư, binh sĩ áp giải ba người Khánh Trần đẩy họ vào trong nhóm nông phu.

Những nông phu ấy bị lùa đi bộ hơn hai trăm cây số, thần sắc đã trở nên vô cảm, dù mấy người Khánh Trần gia nhập đội ngũ thì mọi người cũng chỉ nhìn họ một cái rồi không có phản ứng nào khác.

Trong số những người này có người già, có phụ nữ, có trai tráng, có trẻ con.

Còn có người đàn ông ôm một đứa bé chừng hai tuổi trong lòng, bước đi với vẻ thờ ơ và mỏi mệt. Có phụ nữ đã đánh rơi mất giày nhưng chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước với đôi chân trần trầy xước.

Từ thái độ của binh sĩ Trần thị đối đãi với Khánh Trần có thể đoán ra được thái độ của dám lính với những nông phu đó.

Khánh Trần nhíu mày, Trần thị bắt những người này đi thử quy tắc của khu cấm kỵ, lẽ nào không sợ bị trời phạt sao?

May mà tập đoàn quân Trần thị không biết khu dân cư nơi nhóm Ương Ương đang ở, bằng không sẽ có thêm nhiều người gặp nạn hơn…

Đúng lúc này, một bà lão bỗng ngã nhào xuống đất, đi bộ hơn 200 cây số, bà không chịu nổi nữa rồi.

Binh sĩ của Trần thị đột nhiên đạp lên lưng bà lão nói:

“Đi không nổi rồi à, không đi được nữa thì chết ở đây luôn đi.”

Con trai của bà cụ trừng mắt phẫn nộ:

“Ta cõng mẹ ta đi, chẳng phải các ngươi muốn người sống sao? Người chết rồi làm sao thử quy tắc ở khu cấm kỵ cho các ngươi được nữa?”

Binh sĩ cười gằn:

“Ngươi hiếu thảo thì cõng bà ta đi, để ta xem ngươi có thể cõng tới khi nào. Dám đi chậm thì ta đánh cả hai người các ngươi.”

Người con trai đỡ mẹ già dậy, cõng bà trên lưng, cố lết từng bước về phía trước.

Zard, một người bệnh tâm thần lúc thường chẳng hề đứng đắn, thế mà lại để lộ vẻ mặt thương xót, hắn nhỏ giọng nói một cách nghiêm túc:

“Ông chủ, ta muốn cứu họ.”

Zard của lúc này giống hồi hắn che mắt Tiểu Vũ, hoàn toàn khác hẳn ngày thường.

Trong đội ngũ, Tiểu Vũ tủi thân, nói nhỏ:

“Zard ca ca, Tiểu Thổ ca ca, ta sợ.”