Vì khí cầu máy bay quá cao nên ba cao thủ cấp A họ không hề phát hiện ra đối phương.
Khánh Trần đang định đánh thức hai người kia thì bảy chiếc khí cầu máy đã hạ xuống với tốc độ cực nhanh.
Bị pháo laser hỏa lực chính của khí cầu máy cấp Giáp khóa mục tiêu, dù là cao thủ cấp A cũng khó lòng né tránh.
Cuối cùng bây giờ Khánh Trần cũng thấy rõ phiên hiệu của đội quân này, là không quân số 2 dưới trướng Trần thị!
Đúng là đội quân bị Lý Trường Thanh đánh tan tác ấy!
Lạ thật, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Cố ý nhằm vào Khánh Trần, hay đến vây quét khu dân cư?
Nơi này cách khá xa khu dân cư, nếu mục tiêu của tập đoàn quân Trần thị là khu dân cư của người hoang dã thì không nên xuất hiện ở đây mới đúng.
Hạm đội của Trần thị không tấn công ngay mà tiếp tục hạ thấp.
“Zard, Đại Vũ, dậy đi!”
Khánh Trần gọi.
Đại Vũ tỉnh dậy và dụi mắt, rồi hắn reo lên một cách vui mừng xen lẫn kinh ngạc:
“Khánh Trần ca ca!”
Khánh Trần:
“…”
Sao Đại Vũ và Tiểu Vũ lại đột nhiên hoán đổi thân phận ở thời điểm này, có chết không cơ chứ!
Khánh Trần nói nhỏ:
“Zard, lát nữa dùng thổ độn tức tốc rời đi.”
“Nhưng thổ độn của ta cần phải đi ra để thở, mà di chuyển 15 phút thì không thoát ra khỏi phạm vi của họ được.”
Zard nói.
Khánh Trần nói tiếp:
“Không sao, trước tiên tránh sự tập trung của hỏa lực chính, sau khi trở lại mặt đất thì lập tức dựng tường cát yểm hộ đỉnh đầu, cho ta cơ hội đánh xuyên qua khoang động lực của nó.”
Hạm đội này do một khí cầu máy cấp Giáp và sáu khí cầu máy cấp Ất hợp thành, chỉ cần phá hủy khí cầu máy cấp Giáp thì những chiếc khí cầu máy cấp Ất còn lại không làm gì được họ.
Nhưng nếu muốn đánh xuyên khoang động lực ở phần thân tàu mà dùng khẩu súng bắn tỉa trước kia thì không khả thi, hiện tại có thêm gia tộc điện từ, có thể thử, nhưng vẫn không nắm chắc.
Đúng lúc này, trên khí cầu máy vang lên tiếng phát thanh:
“Người hoang dã trên mặt đất chú ý, các ngươi đã bị bao vây, không cần phản kháng vô ích, hãy chờ đợi tập đoàn quân đến.”
Khánh Trần và Zard nhìn nhau, không phải nhằm vào họ, hơn nữa đối phương muốn người sống!
“Tập đoàn quân gặp được người hoang dã mà không giết, vậy chỉ có một cách giải thích duy nhất chính là họ muốn dùng người hoang dã để thăm dò khu cấm kỵ!”
Khánh Trần nói khẽ:
“Khá là kỳ lạ, ở phía bắc của Liên Bang vẫn đang nội chiến, rốt cuộc là khu cấm kỵ thế nào mới đáng để Trần thị hành động rầm rộ vào thời điểm này, lại còn phái không quân số 2 đã bị đánh tan tác đi nữa chứ.”
Lúc này, đằng trước và sau lưng họ đều bị tập đoàn quân bao vây, trong tập đoàn quân Trần thị, rất nhiều nạn dân bị áp giải tiến về phía trước, có hơn một nghìn người, tất cả đều chỉ mặc đồng phục nông phu của cơ sở sản xuất.
Tập đoàn quân có 4500 người, tương đương với một lữ đoàn dã chiến.
Khánh Trần ngạc nhiên, lần trước mọi người ngụy trang thành nông phu lừa gạt huynh đệ Cao thủ, kết quả câu nói ấy thành sự thật rồi ư?
Trần thị thật sự bắt nông phu của cơ sở sản xuất 1129 đi thăm dò khu cấm kỵ?
Khánh Trần bỗng nói:
“Họ muốn đến Hỏa Đường! Zard, đừng chống cự, chúng ta trà trộn vào trong đó!”
Nói xong, hắn nhét toàn bộ Ngoài Tam giới, Rối Gỗ Giật Dây, chiếc nhẫn quyền lực, Cắt Bóng, sạc pin đa năng, điện thoại vệ tinh vào cơ thể của Zard.
Một đội tác chiến gồm 30 người đến gần, Tiểu Vũ trốn sau lưng Zard, nhìn về phía những người kia một cách dè dặt.
Một binh sĩ giơ báng súng lên đập Khánh Trần ngã lăn xuống đất, còn Zard ngoan ngoãn ấn Tiểu Vũ cùng nhau nằm bò trên mặt đất.
Có người dùng giày ghệt quân đội cứng giẫm lên mặt Khánh Trần, nhấn nửa bên mặt của hắn vào trong bùn, rồi nói với giọng điệu lạnh lẽo:
“Người ở đâu?”
Những binh lính khác bắt đầu lục soát toàn thân, sau khi xác nhận trên người họ không có vũ khí và vật phẩm khả nghi mới thả lỏng cảnh giác.
Khánh Trần nói:
“Nạn dân của thành phố số 10, bọn ta từ thành phố số 10 xuôi nam, trốn đến đây thì lạc đường!”
Để trà trộn đến bên cạnh huynh đệ Cao thị, mấy người Khánh Trần đều thay quần áo rách rưới, làm mặt mũi trở nên lấm lem bẩn thỉu, bây giờ phát huy tác dụng rồi.
Hơn nữa Đại Vũ kiêu căng cũng hôn mê rồi, họ không có sơ hở gì cả.
Một sĩ quan chậm rãi đi tới:
“Các ngươi trốn ra khỏi thành phố số 10 bằng cách nào?”
“Lúc trước có người ép bọn ta đi qua một cánh cửa đến hoang dã, họ nói thành phố số 10 có thảm họa xảy ra, bảo bọn ta ở lại hoang dã không được di chuyển đi đâu. Nhưng bọn ta cảm thấy có vấn đề, vừa đến hoang dã là tìm cơ hội chạy trốn.”
Khánh Trần giải thích:
“Ngài sĩ quan, xin tha mạng cho bọn ta.”
Sĩ quan im lặng một lúc:
“Áp giải đến đội ngũ nông phu 1129, mang hết đi.”
Khánh Trần la hét:
“Ngài sĩ quan, ta là công dân của thành phố số 10, xin hãy đưa ta về, ta sẽ hậu tạ!”
Sĩ quan cười khẩy đá lên bụng Khánh Trần, hắn co quắp như con tôm luộc.
Sĩ quan nói:
“Sợ là ngươi không về được thành phố số 10 rồi!”
Đội tác chiến 30 người đó áp giải ba người Khánh Trần về đội ngũ, tập đoàn quân Trần thị tiếp tục đi về phía tây, dường như không hề biết đến sự tôn tại của khu dân cư người hoang dã ở phía nam.