“CMN! Khánh Trần ngươi làm người đi, Kỵ Sĩ các ngươi sống tử tế chút đi!”
Đại Vũ lập tức bật dậy, xoay người chạy về phía hoang dã, còn hai cái bóng kia chia nhau ra đuổi giết chủ nhân của mình!
Tốc độ cực nhanh!
Đại Vũ gào lên:
“Khánh Trần, ta và ngươi quyết không đội trời chung!”
Zard và Đại Vũ chạy đằng trước, hai cái bóng đuổi theo sau, còn Khánh Trần bám theo quan sát hai cái bóng đó…
Bóng đen đã đuổi theo hai người họ được hơn trăm dặm rồi!
Khánh Trần không quá lo lắng về vấn đề an toàn của họ, dù sao cái bóng không thể thắng được bản thể, chúng không có tư duy, cũng không dị năng mà chỉ có sức lực cực lớn.
Nói thật, Khánh Trần không ngờ hắn lại có thể lợi dụng sơ hở này nhờ vào Ngoài Tam giới. Về sau hắn gặp được bán thần, nếu có thể lặng lẽ cắt bóng của đối phương thì chẳng phải sẽ có thêm cho mình một sự giúp đỡ với thực lực bán thần hay sao?
Bug này có ý nghĩa quá! Có bao nhiêu kẻ địch thì có thể tạo ra bấy nhiêu cái bóng giúp đỡ mình, kẻ địch càng đông thì bóng cũng càng nhiều!
Ngoài Tam giới quả thật là thứ tốt!
“Sao hai ngươi không thể giết bóng của mình?”
Khánh Trần hô.
Đại Vũ vừa chạy vừa gọi:
“Zard, ngươi giết bóng của ngươi, ta giết bóng của ta, chúng ta cùng ra tay!”
Thế nhưng Zard lại tỏ ra bối rối:
“Nó là bóng của ta mà, nó đáng yêu như thế, làm sao ta giết nó được…”
“Thần kinh à, ngươi và Khánh Trần đều là đồ điên!”
Đại Vũ phẫn nộ quát:
“Hơn nữa đêm rồi thì nên nằm yên cạnh đống lửa mà ngủ đi, rỗi hơi lách luật cái khỉ gì, về sau ngươi đừng có nghĩ ra mấy trò dở hơi nữa được không!? Ngươi giết cái bóng của ta, ta giết bóng của ngươi, vậy được chưa?”
Zard vẫn cảm thấy khó xử:
“Nhưng bóng của ngươi cũng rất đáng yêu mà.”
Đại Vũ sắp bị Khánh Trần và Zard chọc tức đến mức thăng thiên rồi…
Khánh Trần ở đằng sau hét:
“Đừng do dự, đồng thời ra tay đi.”
Nói xong, Khánh Trần lấy súng bắn tỉa ra nã một phát ở chế độ gia tốc điện từ, uy lực của phát súng điện từ này mãnh liệt tựa như một tinh cầu bốc cháy, chỉ trong nháy mắt đã bắn xuyên đầu cái bóng của Zard!
Cái bỏng mải đuổi giết Zard, hoàn toàn không tránh né đường đạn.
Oành một tiếng, cái bóng vỡ tan rơi xuống đất, rồi tụ lại dưới chân Zard tựa như một vũng nước chảy, một lần nữa hóa thành cái bóng bình thường.
Chỉ cần cái bóng này bị đánh nát, nó sẽ hóa thành cái bóng mới.
Sau khi bóng trúng đạn, Zard kêu to:
“Ối!”
Hắn ôm đầu, giống như bị một viên đạn bắn vào sau đầu, đồng thời còn hô:
“Cảm ơn ông chủ!”
Đại Vũ xoay người lại hướng về phía bóng của mình, tức giận la lên:
“Không cần ngươi giúp, tự ta giải quyết!”
Trong lúc đó Đại Vũ và cái bóng đã giao thủ. chỉ trong một giây ngắn ngủi hắn đã ra tay hơn mười lần liên tiếp, từng quyền nện lên chỗ hiểm của cái bóng.
Đại Vũ chịu đựng cơn đau trên cơ thể, sắc mặt không hề thay đổi.
Chỉ có người cực kỳ kiên định, quen với sự sống chết và đau đớn mới làm được như thế.
Nhưng bóng vẫn chưa chết, trái lại còn đầy tinh lực trở tay đánh trả Đại Vũ bảy, tám cú, suýt nữa khiến hắn nôn ra máu.
Zard tò mò:
“Chuyện gì thế kia? Vừa rồi đánh trúng hơn mười chỗ hiểm, đáng lẽ cái bóng phải chết rồi chứ nhỉ.”
Khánh Trần suy tư một lát rồi nhắc nhở:
“Ấn đường! Ấn đường mới là nhược điểm!”
Đại Vũ giận mà không biết xả ở đâu, cuối cùng hắn vẫn chấp nhận sự trợ giúp của Khánh Trần. Hắn lướt qua cái bóng, vị họa sĩ của Trần thị này bỗng bày ra sức mạnh không phù hợp với thân phận họa sĩ của mình, hắn dùng ngón điểm mạnh lên ấn đường của cái bóng với tốc độ cực nhanh.
Ầm, bóng của Đại Vũ lập tức nổ tung sau khi bị chọc vào giữa ấn đường, một lần nữa hóa thành cái bóng bình thường, lay động theo ánh sáng.
Khánh Trần yên lặng nhìn cảnh này...Đại Vũ không phải hạng đơn giản, dường như ngoại trừ vật cấm kỵ điều khiển giấy gấp, truyền thừa họa sĩ của Trần thị, đối phương vẫn còn lá bài tẩy.
Đại Vũ ngồi dưới đất thở hổn hển, hắn tức giận trừng Khánh Trần:
“Lần sau ngươi định lợi dụng bug thì cách xa ta ra! Đi ngủ!”
“Vậy là bóng của hai người cũng cũng giống như bóng của ta, tổn thương mà họ phải chịu sẽ truyền lại cho bản thể bằng hình thức đau đớn, nhưng cũng chỉ có cảm giác đau chứ không phải thương tổn thật sự.”
Khánh Trần phân tích.
Ba người không quay trở lại đống lửa bên kia...Họ đã đi quá xa.
Họ nghỉ chân luôn ở đây, định bụng đợi trời sáng sẽ quay trở lại khu dân cư của người hoang dã. Khánh Trần và Huyễn Vũ cách nhau hơn mười mét, không ai để ý đến ai, hết sức xa cách.
…
Trời sáng, Khánh Trần bỗng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thình lình thấy được bảy chiếc khí cầu máy trên trời cao, đối phương vốn đang ẩn nấp trong mây, bây giờ phát hiện ra ba người họ thì ngay lập tức hạ thấp, nhắm họng pháo hỏa lực chính về phía ba người!