Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 203: Trong Bệnh Viện




Nam Canh Thần hỏi:

"Trần ca, ngươi không chịu quay về thành thị số 18 cùng ta sao, về đó tốt hơn ở nơi hoang dã nhiều."

Khánh Trần trả lời:

"Nếu ngày nào đó ta không thể sống nổi trên hoang dã nữa sẽ đi nhờ vả ngươi. Ta biết ngươi còn có nghi ngờ, nhưng chờ gặp mặt rồi nói tiếp."

Nam Canh Thần đáp lại:

"Được."

Khánh Trần biết Nam Canh Thần còn có nhiều chuyện muốn hỏi, ví dụ như tại sao hắn xuất hiện ở núi Lão Quân, vì sao biết cách giết người, tại sao bị Lưu Đức Trụ gọi là thủ hạ.

Nhưng những thứ này không thể nói qua Wechat, cho nên Khánh Trần cảm thấy mình đã ngụy trang nội dụng chat khá ổn, vì vậy muốn kết thúc cuộc trò chuyện.

Dù sao nếu bị người ngoài thấy được sẽ khá phiền.

Việc xuất hiện trên núi Lão Quân hắn có thể giải thích, học được cách giết người cũng có thể giải thích.

Nhưng có quan hệ với Lưu Đức Trụ thì hơi khó giải thích.

Những này lí do trước mắt này còn lừa được Nam Canh Thần nhưng người thông minh chắc chắn không dễ lừa.

Nhưng Khánh Trần đã sớm chuẩn bị kỹ, nếu có ngày mọi chuyện bị phanh phui, hắn sẽ vứt bỏ Lưu Đức Trụ, nói với mọi người một câu chuyện khác.

Nói thật, sau khi Khánh Trần nói chuyện với Nam Canh Thần xong, hắn có hơi cảm động.

Đối phương kiếm cơm còn chưa xong lại muốn giúp hắn, tình bạn này hắn đặt không sai chỗ.

Đổi lại là ai cũng sẽ cảm động thôi.

Khánh Trần lên mạng, nhưng do mọi người mới trở về, tuy có một số người đăng tin liên quan tới thế giới trong nhưng không lên hot search.

Dưới tình huống bình thường, những tin đó mọi người sẽ đọc trong khoảng 7 giờ sáng, sau đó trở thành tin tức hot.

Trừ khi là Hà Tiểu Tiểu, Sấm Vương, những người du hành thời gian nổi tiếng cỡ lớn đăng tin.

Chỉ là bây giờ hai tài khoản này vẫn im lặng.

Khánh Trần dần thiếp đi, mấy ngày trên hoang dã hắn ăn không ngon ngủ không yên. Quay lại thế giới ngoài hắn có thể thư giãn một lúc, đây là khoảng thời gian khó có được.

Nhưng lần này trở về cũng không nhàn dỗi, vì thế giới trong còn có thứ nguy hiểm hơn đang chờ hắn.

…...

Trong bệnh viện nhân dân 03 ở Lạc thành.

Phòng số 1, Hồ Tiểu Ngưu còn nằm ở trên giường, Trương Thiên Chân đã mở mắt ra.

Giờ phút này, cả khoa ngoại vẫn đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều bác sĩ và chuyên gia đang chờ trong phòng bệnh, chuẩn bị tiến hành kiểm tra tỉ mỉ với hai người Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân.

Trong phòng bệnh đã sớm để sẵn các loại máy móc chữa bệnh, máy thở các loại…..

Trong phòng mổ bên cạnh có bác sĩ đang đứng cạnh bàn mổ đã được sát khuẩn, sẵn sàng tiến hành phẫu thuật bất cứ lúc nào.

Mọi việc là để phòng ngừa hai người Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân xảy ra chuyện ở thế giới trong, xuyên về có thể lập tức triển khai cấp cứu.

Dù sao, không ai biết ở thế giới trong, người du hành thời gian phải trải qua chuyện gì.

Mà hai người Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân còn đang bị thương nặng ở bụng, rất dễ chết ở bên kia.

Gia tộc của Hồ Tiểu Ngưu rất giàu, nhiều tiền đến nỗi muốn bao nhiêu cũng có, đến nỗi có thể mời bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất ở Hải thành bay đến Lạc thành, hai mươi bốn giờ sẵn sàng đợi lệnh.

So với mấy người du hành thời gian gian nghèo rớt mồng tơi đến bị thương cũng tự mình xử lí như Khánh Trần mà nói, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân được hưởng đãi ngộ cao cấp nhất.

Nhưng thế giới này cũng rất công bằng, ở thế giới trong, hai người không có nhiều quyền hành và tài phú như vậy.

"Nhịp tim bình thường."

"Huyết áp bình thường."

"Tình trạng vết thương ở bụng khép lại khá tốt..."

Các bác sĩ nhanh chóng tiến hành kiểm tra các thông số. Đến lúc này, hơn mười bác sĩ mới thở phào nhẹ nhõm, sức khỏe hai học sinh này không đáng lo, hơn nữa tình trạng khôi phục còn khá tốt.

Trên thực tế, ở thế giới trong, kỹ thuật chữa bệnh còn tân tiến hơn ở đây, sau khi sự việc của Vương Vân kết thúc, Hồ gia thuê người du hành thời gian mang hai người đưa vào bệnh viện tư nhân của Khánh thị ở khu thứ ba của thành phố số 7.

Đồng thời tiến hành cải tiến tế bào máu, phương án trị liệu collagen, đẩy tốc độ vết thương khép lại.

Thương thế hai người bọn họ không tăng thêm, có thể qua mấy ngày nữa là được xuất viện.

Đương nhiên, vài ngày nữa cũng chỉ tạm thời khỏe mạnh, trong một hai tháng tới phải chú ý tránh vận động mạnh.

Có bác sĩ vốn định nhờ Hồ Tiểu Ngưu phối hợp nghiên cứu kỹ thuật chữa bệnh ở thế giới trong, nhưng nghĩ lại Hồ gia chắc chắn không đồng ý nên đã từ bỏ.

Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân dần tỉnh lại. Hồ Đại Thành, cha của Hồ Tiểu Ngưu hỏi:

"Cảm giác thế nào, ở thế giới trong có bị thương gì không."

"Không có, cảm ơn chú Hồ."