Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2026: Đám Khỉ




Còn tiểu đội Bắc Mỹ leo lên trên nóc nhà, chiếm cứ điểm áp chế hỏa lực trên nóc nhà, tức tối tiến lại gần phòng của Khánh Trần và Ương Ương.

Họ được trang bị đầy đủ, thậm chí có người còn mang theo một chiếc rương màu đen, bên trong cất chứa một khẩu súng chống tăng phản lực RPG.

Theo kế hoạch của những người này, họ không muốn tiếp xúc trực diện với Khánh Trần và Ương Ương, mà trực tiếp sử dụng vũ khí hòng bao phủ mục tiêu bằng hỏa lực.

Họ biết rõ, một khi Khánh Trần và Ương Ương phát hiện ra, hành động này chắc chắn sẽ thất bại.

“Đội xung kích đã đến địa điểm tác chiến dự định.”

“Đội hỏa lực sẽ đến địa điểm tác chiến sau 2 phút nữa và tiến hành oanh tạc, sau khi cho nổ các ngươi hãy mau chóng hoàn thành dọn dẹp mặt đất và rút lui.”

2 phút sau, đội hỏa lực trên nóc nhà đã nhìn thấy quá trọ của Khánh Trần.

Quán trọ là kiểu nhà có sân, có hơn hai mươi du khách đến từ khắp các nơi trên thế giới, nhưng đội hỏa lực không quan tâm, họ sẽ san bằng tòa nhà, giết chết tất cả mọi người.

Điểm tấn công của họ cách Khánh Trần 350 mét, để tránh bị dị năng giả lực trường phát hiện.

Đám người này không chỉ hiểu Khánh Trần mà còn hiểu dị năng giả lực trường Ương Ương.

“Đội hỏa lực đã đến nơi, đội xung kích chuẩn bị.”

Một người da trắng nói.

Nhưng bây giờ họ chợt nhận ra, đội xung kích đã mất liên lạc!

“Đội xung kích? Nghe rõ trả lời!”

“Đội xung kích!”

Chỉ huy người da trắng chịu trách nhiệm lần này thấp giọng chửi rủa:

“Đám khỉ gốc Á không đáng tin...Cấp tốc quan sát mục tiêu!”

Lúc này, một quan sát viên nhìn vào camera nhiệt hồng ngoại hướng về phía căn phòng kia:

“Hai người trong phòng đều nằm ngủ trên giường đơn của mình, không có gì khác thường!”

“Lạ thật, mục tiêu không phát hiện ra hành động lần này, sao đội xung kích lại mất liên lạc?”

Chỉ huy người da trắng loáng thoáng cảm nhận được dự cảm bất an, nhưng hành động không thể đình chỉ!

Họ là đội cảm tử, họ không có đường lui.

Chỉ huy người da trắng mở chiếc rương lớn màu đen kia ra, từ bên trong lấy ra một khẩu súng chống tăng phản lực RPG ngắm chuẩn phòng của Khánh Trần và Ương Ương.

Ngay sau đó, có tiếng lầu bầu vang lên:

“Kashima và tổ chức Future liên thủ à? Lần trước Lee Hyun Ji bị lừa, hủy hoại khuôn mặt, không biết lần này hắn có đến không.”

Lee Hyun Ji là con trai của bán thần Lee Byung Hee, đồng thời cũng là siêu phàm giả W Thiên Sứ Sáu Cánh mà lúc trước Khánh Trần dùng phân thân để đối chiến trong một trận chiến châu Âu, cuối cùng bị quả bom giấu trong thùng rác gây thương tích, nửa bên mặt giống như ngọn nến tan chảy, trông khủng bố và dữ tợn.

Quan chỉ huy nghe thấy âm thanh vang lên thì cứng người, vì giọng nói ấy chỉ cách mình nửa mét ở đằng sau, giống như yêu ma quỷ quái xuất hiện sau lưng vào thời điểm kinh hồn lúc nửa đêm!

Rõ ràng sau lưng hắn phải là đồng đội mới đúng!

Chi huy người da trắng từ từ quay đầu lại, phát hiện một người người đàn ông trẻ mặc áo khoác leo núi màu trắng mỉm cười nhìn mình, trong tay hắn còn cầm theo một bình rượu tự ủ của Namche Bazaar, đang nhấp từng ngụm từng ngụm!

Sau lưng người trẻ tuổi, thức thần áo trắng lơ lửng giữa không tủng, trên hai tay và trên mặt là 67 con mắt, thoạt nhìn vô cùng khủng khiếp và đáng sợ.

Mà bên cạnh người này, 11 thành viên của đội hỏa lực đã chết bất đắc kỳ tử từ bao giờ chẳng hay, tất cả họ nằm sõng soài trên nóc nhà.

Chỉ huy người da trắng quyết định mở chốt an toàn của RPG ra, bóp cò súng.

Dù có chết thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!

Thế nhưng quan chỉ huy phát hiện ra, ngay khi hắn quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, một con Thanh Long màu trắng đã bay đến trước mặt hắn và dùng miệng đón lấy quả tên lửa bắn ra súng chống tăng phản lực RPG.

Sau khi tên lửa chui vào miệng Thanh Long, tiếng nổ ầm ầm trầm thấp vang lên, phần bụng của Thanh Long tức khắc phồng lên, ngay sau đó lại cấp tốc thu nhỏ.

Sau vụ nổ, Thanh Long màu trắng vẫn khỏe mạnh như thường, giống như không hề bị ảnh hưởng gì cả.

Người trẻ tuổi thở dài:

“Bị lừa rồi, sao lại yếu thế chứ.”

Nói xong, Thanh Long nuốt gọn quan chỉ huy rồi hóa thành một tia sáng bay vào Shinkyo bản mệnh trong đầu người nọ.

Sau đó, Jindai Kura nhìn về phía xa.

Ở đằng xa, có vài người đứng trong chỗ tối ngoài thị trấn, lạnh lùng nhìn hắn.

Đương lúc Jindai Kura định lao đến đó, đối phương lại biến mất trong bóng tối, không còn tăm hơi.

Du khách leo núi trong thị trấn Namche Bazaar bị tiếng nổ của súng RPG quấy rầy, nhao nhao khoác áo quần vào đi ra xem tình hình.

Nhưng khi họ nhìn về phía nơi phát ra tiếng nổ mạnh, trên nóc nhà đã không có một bóng người.

Cộc, cộc, cộc, tiếng gõ cửa vang lên.

Trong phòng, Khánh Trần mở mắt ra, rồi nói với Ương Ương:

“Không sao, là người một nhà.”

Người ngoài cửa cười nói:

“Chà, được ngươi gọi là người một nhà lại khiến ta cảm thấy hạnh phúc là thế nào vậy nhỉ? Mở cửa ra mau lên.”